Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Chương 26
Hồ Đồ
2024-11-19 00:19:35
"Bác nói này Đan Đan, cháu đây không phải cho rằng chú ba cháu làm như vậy là đúng chứ, cháu làm như vậy không phải là hại chú ba cháu sao?" Từ Phượng Hà nói bằng giọng điệu quái gở.
Đối với chuyện Tả Thành Tài kiếm tiền, Từ Phượng Hà không tin, nếu thật sự có thể kiếm tiền thì còn có thể trở về với bộ dạng thảm như thế sao?
Hơn nữa nhiều năm qua, chú em chồng này của bà ta căn bản chưa từng kiếm được một đồng tiền nào, lời anh ta nói cũng không đáng tin.
"Đan Đan, con trở về phòng đi." Tả Đại Thành vội vàng nói.
Tả Đan Đan nhìn ông một cái, ý thức được gì đó, thấy sắc mặt bà cụ Tả không tốt trợn mắt, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, gật đầu một cái, sau khi tỏ vẻ thương mà không giúp được gì với Tả Thành Tài xong, liền vội vàng trở về phòng.
Dù sao chú ba là con ruột của bà nội, cũng không thể cắt đứt chân chú được.
Tả Đan Đan mới vừa trở về trong phòng thì nghe được trong nhà chính truyền tới tiếng kêu như tiếng giết heo.
"Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa! A—— "
Tả Đan Đan run lập cập, nằm ở trong chăn.
Rất nhanh, Tả Hoan và Tả Thanh cũng trở lại. Tả Thanh hiển nhiên là bị giật mình, sắc mặt có chút sợ hãi. Tả Hoan thì mang theo mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác.
Tả Đan Đan đối với loại thái độ này của cô ta cũng không cảm thấy kỳ quái, Tả Thành Tài lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cộng thêm từ nhỏ bị đánh là chuyện bình thường như cơm bữa, bọn tiểu bối trong nhà cũng không có xem anh ta làm trưởng bối.
Ngay cả nguyên chủ cũng xa lánh ông chú này.
Mặc dù ầm ĩ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, người nhà vẫn dậy thật sớm.
Tả Đan Đan nghe được động tĩnh thì cũng dậy theo. Hôm nay cô phải ra đồng làm việc. Cùng đi làm vậy, cũng là không thể tới trễ được, bằng không sẽ bị trừ điểm công.
Lần này bà cụ Tả không cần đi, đổi Tả Đan Đan và Từ Phượng Hà đi. Ngoài ra còn có thêm Tả Thành Tài sưng mặt sưng mũi.
Bà cụ ngược lại nghĩ đến anh ta phải đi làm nên không đánh chân anh ta mà đánh mặt anh ta.
Tả Thành Tài gánh đòn gánh, đang rên rỉ than thở, thấy cháu gái lớn đi ra, ánh mắt sáng lên."Đan Đan, tới, hai chú cháu mình đi."
Nghe được anh ta nói hai chữ chú cháu, Tả Đan Đan chịu đựng không liếc anh ta một cái. Nhưng mà ở trước mặt trưởng bối cũng không tiện làm mất mặt ông chú nhỏ này, cầm liềm đi theo bên cạnh anh ta.
Lúc đi ngang qua Từ Phượng Hà, bà ta nặng nề hừ một tiếng, gương mặt đen giống như bao công.
Người nhà lão Tả đi ra ngoài, dưới gốc cây hòe già liền truyền tới ba tiếng chuông vang đội. Đây là âm thanh triệu tập đoàn người đi làm.
Dưới cây hòe già, lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đứng ở trên một gò đất, thét lên, "Các hương thân, trong thôn ta đón mấy vị thanh niên tri thức, chúng ta cùng chào đón nào."
Một trận tiếng vỗ tay vang đội vang lên, đoàn người cũng nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi bên cạnh lão đội trưởng, thanh niên trong thành không giống với thanh niên nông thôn bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vừa nhìn là biết không biết làm việc.
Ngay cả Lý Huệ và Tả Đại Thành cũng đi bên kia nhìn một cái. Chẳng qua là thần sắc của Lý Huệ tựa hồ dừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên kia.
Đối với chuyện Tả Thành Tài kiếm tiền, Từ Phượng Hà không tin, nếu thật sự có thể kiếm tiền thì còn có thể trở về với bộ dạng thảm như thế sao?
Hơn nữa nhiều năm qua, chú em chồng này của bà ta căn bản chưa từng kiếm được một đồng tiền nào, lời anh ta nói cũng không đáng tin.
"Đan Đan, con trở về phòng đi." Tả Đại Thành vội vàng nói.
Tả Đan Đan nhìn ông một cái, ý thức được gì đó, thấy sắc mặt bà cụ Tả không tốt trợn mắt, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, gật đầu một cái, sau khi tỏ vẻ thương mà không giúp được gì với Tả Thành Tài xong, liền vội vàng trở về phòng.
Dù sao chú ba là con ruột của bà nội, cũng không thể cắt đứt chân chú được.
Tả Đan Đan mới vừa trở về trong phòng thì nghe được trong nhà chính truyền tới tiếng kêu như tiếng giết heo.
"Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa! A—— "
Tả Đan Đan run lập cập, nằm ở trong chăn.
Rất nhanh, Tả Hoan và Tả Thanh cũng trở lại. Tả Thanh hiển nhiên là bị giật mình, sắc mặt có chút sợ hãi. Tả Hoan thì mang theo mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác.
Tả Đan Đan đối với loại thái độ này của cô ta cũng không cảm thấy kỳ quái, Tả Thành Tài lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cộng thêm từ nhỏ bị đánh là chuyện bình thường như cơm bữa, bọn tiểu bối trong nhà cũng không có xem anh ta làm trưởng bối.
Ngay cả nguyên chủ cũng xa lánh ông chú này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù ầm ĩ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, người nhà vẫn dậy thật sớm.
Tả Đan Đan nghe được động tĩnh thì cũng dậy theo. Hôm nay cô phải ra đồng làm việc. Cùng đi làm vậy, cũng là không thể tới trễ được, bằng không sẽ bị trừ điểm công.
Lần này bà cụ Tả không cần đi, đổi Tả Đan Đan và Từ Phượng Hà đi. Ngoài ra còn có thêm Tả Thành Tài sưng mặt sưng mũi.
Bà cụ ngược lại nghĩ đến anh ta phải đi làm nên không đánh chân anh ta mà đánh mặt anh ta.
Tả Thành Tài gánh đòn gánh, đang rên rỉ than thở, thấy cháu gái lớn đi ra, ánh mắt sáng lên."Đan Đan, tới, hai chú cháu mình đi."
Nghe được anh ta nói hai chữ chú cháu, Tả Đan Đan chịu đựng không liếc anh ta một cái. Nhưng mà ở trước mặt trưởng bối cũng không tiện làm mất mặt ông chú nhỏ này, cầm liềm đi theo bên cạnh anh ta.
Lúc đi ngang qua Từ Phượng Hà, bà ta nặng nề hừ một tiếng, gương mặt đen giống như bao công.
Người nhà lão Tả đi ra ngoài, dưới gốc cây hòe già liền truyền tới ba tiếng chuông vang đội. Đây là âm thanh triệu tập đoàn người đi làm.
Dưới cây hòe già, lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đứng ở trên một gò đất, thét lên, "Các hương thân, trong thôn ta đón mấy vị thanh niên tri thức, chúng ta cùng chào đón nào."
Một trận tiếng vỗ tay vang đội vang lên, đoàn người cũng nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi bên cạnh lão đội trưởng, thanh niên trong thành không giống với thanh niên nông thôn bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vừa nhìn là biết không biết làm việc.
Ngay cả Lý Huệ và Tả Đại Thành cũng đi bên kia nhìn một cái. Chẳng qua là thần sắc của Lý Huệ tựa hồ dừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro