Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân
Ra Đồng 1
Hồ Đồ
2024-11-19 00:19:35
Lão đội trưởng cũng không tốn nhiều tâm tư giới thiệu thanh niên tri thức, ở trong lòng ông ta, bây giờ không có chuyện gì có thể so với vụ thu. Bây giờ ông trời rất thích tùy hứng, ai biết khi nào sẽ đổ mưa, làm hỏng hết hoa màu chưa được thu, cho nên phải mau chóng thu về kho lương thực mới có thể yên tâm.
Phía dưới, Từ Phượng Hà cũng không tâm tư nhìn thanh niên tri thức cái gì, đang cùng đám bà dâu thân thiết trogn thôn nói nỗi uất ức của mình.
"Chưa thấy đứa trẻ nào không hiểu chuyện như vậy, tôi đây tuổi đã cao còn bị đứa trẻ bắt tới đây làm việc, cũng không biết dạy dỗ ra sao. Khó trách đều nói giai cấp tư sản là phần tử xấu, tôi thấy không có ai tốt cả."
"Ai nói không phải, ban đầu cô em dâu bà tới trong thôn chúng ta có bao nhiêu người bị câu hồn chứ." Một người phụ nữ vóc dáng to lớn bịa đặt.
Lý Huệ rốt cuộc là từ trong tỉnh tới, ban đầu lúc vào thôn, dáng vẻ kia vô cùng xinh đẹp.
Hai người vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn Lý Huệ.
Bên này, Tả Thủy Sinh đã chia xong công việc.
Đám thanh niên tri thức mới tới cũng không tiện sắp xếp công việc quá nặng ngay lập tức, nam đồng chí đi thu hoạch lúa mì, nữ đồng chí thì ở trong sân phơi lúa mì.
Tả Thủy Sinh nói xong, lại hô, "Đan Đan, cháu dẫn những nữ đồng chí mới tới này cùng làm việc đi."
Đây cũng tính là đang giúp Tả Đan Đan. Bây giờ chính là lúc việc nông bận rộn, con gái lớn như Tả Đan Đan đều giống như đàn ông, phải đi thu hoạch lúa mì.
Nhưng mà mọi người nhìn thấy miếng vải thưa quấn trên đầu Tả Đan Đan thì đều không nói gì.
Từ Phượng Hà tức giận bỉu môi, bà ta mới vừa bị phân đi cùng đám đàn ông gặt lúa mì, đây là việc rất nặng đó.
"Cái này không thể được, Đan Đan đã lớn như vậy rồi sao có thể chỉ làm chút việc này. Người nhà lão Tả chúng tôi đều không lười biếng như vậy, phải cùng tôi ra đồng." Từ Phượng Hà hét lên. Chính bà ta cũng bị Tả Đan Đan làm hại ra đồng làm việc, sao có thể để cho con nhóc Đan Đan này tốt hơn. Bà ta cũng không sợ người đội trưởng Tả Thủy Sinh này.
Nếu không phải là bị nhà thằng hai hại thì không biết chừng bây giờ bà ta là phu nhân bí thư công xã, còn sợ ba cái đội trưởng gì chứ.
Nghe nói như vậy, những người khác cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Từ Phượng Hà, hiển nhiên là không nghĩ tới Từ Phượng Hà sẽ gây khó khăn nhà cho cháu gái nhà mình.
Chú ba Tả Thành Tài nhất thời ngẹo mặt nói, "Em nói chứ chị cả, chị đang nói tiếng người chưa? Thế nào cũng phải để cho Đan Đan bị mệt mỏi chị mới thoải mái đúng không."
"Chú ba, chú nói gì đó?" Ánh mắt Từ Phượng Hà trợn lên, nói.
Tả Thành Tài nhất thời run run một chút: "Tôi, tôi nói không sai."
Lý Huệ cầu khẩn nói, "Chị cả, lát nữa em làm nhiều một chút được không?"
Tả Đại Thành cũng đanh mặt, sắc mặt u ám, "Chị dâu, chị yên tâm, chờ lát nữa em sẽ làm việc phần hai người."
"Đại Thành, hai người các người bình thường làm việc rất chăm chỉ rồi, đừng làm việc quá sức kẻo hư người sẽ không tốt."
"Đúng vậy, Đại Thành, Huệ Nhi, nên làm thế nào thì thế đó."
Những bà con bình thường có quan hệ tốt với vợ chồng Tả Đại Thành khuyên nhủ.
Tả Đan Đan cũng không nghĩ tới Từ Phượng Hà ở nhà vô liêm sỉ cũng thôi đi, ở bên ngoài cũng có thể không biết xấu hổ như vậy. Thật ra thì làm việc gì, chính cô cũng không quá để ý. Thân thể này so với thân thể ban đầu của cô còn có thể chịu được khổ, cô nhịn một chút cũng có thể qua được. Nhưng cô không muốn Từ Phượng Hà được như ý, cho nên trong lòng cũng không muốn lùi một bước, "Bác gái, công việc này của cháu là đội trưởng phân công, bất kể công việc gì cũng phải có người làm, cháu phơi lúa mì cũng không phải nhàn rỗi, nên làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Công việc cũng không phải là xem phân công mà là xem tính tự giác của bản thân. Người cần cù làm gì cũng làm nhiều hơn người khác, người lười biếng thì cho dù đi vác lúa mì cũng có thể nghĩ ra suy nghĩ trốn việc."
"Đan Đan là đứa trẻ chuyên cần nổi tiếng trong đội ta. Tôi cũng tin tưởng Đan Đan." Người nói chuyện là phụ nhân trung niên đứng bên cạnh Lý Huệ. Vóc người thấp bé, mặt vàng người gầy, vừa nhìn là biết người làm việc quanh năm.
Tả Đan Đan biết người này, đây là người bạn thân nhất của Lý Huệ trong đội, bởi vì họ Mã, bọn tiểu bối đều gọi một tiếng thím Mã. Thím Mã là một người cơ khổ, chồng mất từ sớm, một mình nuôi dưỡng một nam một nữ lớn lên thành người.
Thím Mã vừa mở miệng, những người khác cũng nói giúp.
Bên đám thanh niên tri thức, Lý Thần Lượng cắn một cọng cỏ, lẩm bẩm, "Không nghĩ tới, nhân duyên của cô nhóc này còn thật không thệ."
"Chứ sao, trước nghe nói là xuất thân nhà tư bản, còn tưởng rằng sống ở trong thôn không tốt, nhìn dáng vẻ trong thôn và trong thành thật đúng là không giống nhau, không chú trọng như vậy." Cao Vĩ nhỏ giọng nói.
Tả Thủy Sinh trầm mặt nghe nghị luận phía dưới.
Vào sáng sớm lúc Từ Phượng Hà mở miệng, sắc mặt ông đã không tốt, chẳng qua là nhớ tới trước kia Tả Hồng Quân từng làm đội trưởng cho nên mới chừa mặt mũi cho bà ta.
Bây giờ nhìn đoàn người bị lời này của bà khơi mào câu chuyện, ở phía dưới bàn ra tán vào. Ông đây làm đội trưởng nếu như không mở miệng, sau này thật đúng là một chút uy tín cũng bị mất, làm sao quản lý nhiều người như vậy chứ.
Phía dưới, Từ Phượng Hà cũng không tâm tư nhìn thanh niên tri thức cái gì, đang cùng đám bà dâu thân thiết trogn thôn nói nỗi uất ức của mình.
"Chưa thấy đứa trẻ nào không hiểu chuyện như vậy, tôi đây tuổi đã cao còn bị đứa trẻ bắt tới đây làm việc, cũng không biết dạy dỗ ra sao. Khó trách đều nói giai cấp tư sản là phần tử xấu, tôi thấy không có ai tốt cả."
"Ai nói không phải, ban đầu cô em dâu bà tới trong thôn chúng ta có bao nhiêu người bị câu hồn chứ." Một người phụ nữ vóc dáng to lớn bịa đặt.
Lý Huệ rốt cuộc là từ trong tỉnh tới, ban đầu lúc vào thôn, dáng vẻ kia vô cùng xinh đẹp.
Hai người vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn Lý Huệ.
Bên này, Tả Thủy Sinh đã chia xong công việc.
Đám thanh niên tri thức mới tới cũng không tiện sắp xếp công việc quá nặng ngay lập tức, nam đồng chí đi thu hoạch lúa mì, nữ đồng chí thì ở trong sân phơi lúa mì.
Tả Thủy Sinh nói xong, lại hô, "Đan Đan, cháu dẫn những nữ đồng chí mới tới này cùng làm việc đi."
Đây cũng tính là đang giúp Tả Đan Đan. Bây giờ chính là lúc việc nông bận rộn, con gái lớn như Tả Đan Đan đều giống như đàn ông, phải đi thu hoạch lúa mì.
Nhưng mà mọi người nhìn thấy miếng vải thưa quấn trên đầu Tả Đan Đan thì đều không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Phượng Hà tức giận bỉu môi, bà ta mới vừa bị phân đi cùng đám đàn ông gặt lúa mì, đây là việc rất nặng đó.
"Cái này không thể được, Đan Đan đã lớn như vậy rồi sao có thể chỉ làm chút việc này. Người nhà lão Tả chúng tôi đều không lười biếng như vậy, phải cùng tôi ra đồng." Từ Phượng Hà hét lên. Chính bà ta cũng bị Tả Đan Đan làm hại ra đồng làm việc, sao có thể để cho con nhóc Đan Đan này tốt hơn. Bà ta cũng không sợ người đội trưởng Tả Thủy Sinh này.
Nếu không phải là bị nhà thằng hai hại thì không biết chừng bây giờ bà ta là phu nhân bí thư công xã, còn sợ ba cái đội trưởng gì chứ.
Nghe nói như vậy, những người khác cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Từ Phượng Hà, hiển nhiên là không nghĩ tới Từ Phượng Hà sẽ gây khó khăn nhà cho cháu gái nhà mình.
Chú ba Tả Thành Tài nhất thời ngẹo mặt nói, "Em nói chứ chị cả, chị đang nói tiếng người chưa? Thế nào cũng phải để cho Đan Đan bị mệt mỏi chị mới thoải mái đúng không."
"Chú ba, chú nói gì đó?" Ánh mắt Từ Phượng Hà trợn lên, nói.
Tả Thành Tài nhất thời run run một chút: "Tôi, tôi nói không sai."
Lý Huệ cầu khẩn nói, "Chị cả, lát nữa em làm nhiều một chút được không?"
Tả Đại Thành cũng đanh mặt, sắc mặt u ám, "Chị dâu, chị yên tâm, chờ lát nữa em sẽ làm việc phần hai người."
"Đại Thành, hai người các người bình thường làm việc rất chăm chỉ rồi, đừng làm việc quá sức kẻo hư người sẽ không tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy, Đại Thành, Huệ Nhi, nên làm thế nào thì thế đó."
Những bà con bình thường có quan hệ tốt với vợ chồng Tả Đại Thành khuyên nhủ.
Tả Đan Đan cũng không nghĩ tới Từ Phượng Hà ở nhà vô liêm sỉ cũng thôi đi, ở bên ngoài cũng có thể không biết xấu hổ như vậy. Thật ra thì làm việc gì, chính cô cũng không quá để ý. Thân thể này so với thân thể ban đầu của cô còn có thể chịu được khổ, cô nhịn một chút cũng có thể qua được. Nhưng cô không muốn Từ Phượng Hà được như ý, cho nên trong lòng cũng không muốn lùi một bước, "Bác gái, công việc này của cháu là đội trưởng phân công, bất kể công việc gì cũng phải có người làm, cháu phơi lúa mì cũng không phải nhàn rỗi, nên làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Công việc cũng không phải là xem phân công mà là xem tính tự giác của bản thân. Người cần cù làm gì cũng làm nhiều hơn người khác, người lười biếng thì cho dù đi vác lúa mì cũng có thể nghĩ ra suy nghĩ trốn việc."
"Đan Đan là đứa trẻ chuyên cần nổi tiếng trong đội ta. Tôi cũng tin tưởng Đan Đan." Người nói chuyện là phụ nhân trung niên đứng bên cạnh Lý Huệ. Vóc người thấp bé, mặt vàng người gầy, vừa nhìn là biết người làm việc quanh năm.
Tả Đan Đan biết người này, đây là người bạn thân nhất của Lý Huệ trong đội, bởi vì họ Mã, bọn tiểu bối đều gọi một tiếng thím Mã. Thím Mã là một người cơ khổ, chồng mất từ sớm, một mình nuôi dưỡng một nam một nữ lớn lên thành người.
Thím Mã vừa mở miệng, những người khác cũng nói giúp.
Bên đám thanh niên tri thức, Lý Thần Lượng cắn một cọng cỏ, lẩm bẩm, "Không nghĩ tới, nhân duyên của cô nhóc này còn thật không thệ."
"Chứ sao, trước nghe nói là xuất thân nhà tư bản, còn tưởng rằng sống ở trong thôn không tốt, nhìn dáng vẻ trong thôn và trong thành thật đúng là không giống nhau, không chú trọng như vậy." Cao Vĩ nhỏ giọng nói.
Tả Thủy Sinh trầm mặt nghe nghị luận phía dưới.
Vào sáng sớm lúc Từ Phượng Hà mở miệng, sắc mặt ông đã không tốt, chẳng qua là nhớ tới trước kia Tả Hồng Quân từng làm đội trưởng cho nên mới chừa mặt mũi cho bà ta.
Bây giờ nhìn đoàn người bị lời này của bà khơi mào câu chuyện, ở phía dưới bàn ra tán vào. Ông đây làm đội trưởng nếu như không mở miệng, sau này thật đúng là một chút uy tín cũng bị mất, làm sao quản lý nhiều người như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro