[ Thập Niên 70 ] Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng
Đại Đội ' Giang...
Mèo May Mắn
2024-08-22 17:03:33
Vẻ mặt của cô gái kia lập tức cứng đờ, cô ta cũng không ngờ Hứa Như Sương không nể mặt như vậy. Khuôn mặt trở lên đỏ bừng vì xấu hổ, khóe mắt cũng đỏ lên, đáng thương hề hề quay sang nhìn nam đồng chí bên cạnh.
Nam đồng chí kia không hiểu sao lập tức mềm lòng che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Hứa Như Sương " Nữ đồng chí này cô đừng có mà quá phận! "
Hứa Như Sương vừa nghe lời này liền khinh bỉ cười khẽ, tiếng cười này không lớn không nhỏ nhưng cả bàn này ai cũng nghe thấy.
Khổng Hoa đưa bình nước cho cô rồi ngồi xuống bàn tò mò nhìn hai người trước mắt với ánh mắt dò la.
Giọng nói của Hứa Như Sương không lớn cũng chẳng nhỏ, nói một câu mà đám người trong toa đều nghe rõ " Anh này không hiểu tiếng Việt à? Hay là không biết cách dùng từ? Quá phận? Tôi làm gì cô ta mà quá phận? Ngồi vào bàn liền nắm tay nắm chân người ta như thân thiết lắm đấy! Bạn tôi hỏi thì tôi trả lời. Vậy giờ không quen thì bảo quen à? Hay anh muốn tôi phải tay bắt mặt mừng với người xa lạ, muối coi cô ta như người trong nhà hả? "
Đổng Trác bị nói tới mức mặt trở lên nóng bỏng, hắn ta chỉ có thể chỉ tay lắp bắp không nói được lời nào. Hứa Như Sương nói xong liền hừ một cái tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tôn Nặc nhìn tình hình không có lợi cho mình chỉ có thể im lặng giả vờ ngủ.
Thành phố Hải thuộc miền bắc, từ trạm ga tới địa điểm chỉ định chỉ mất năm tiếng đồng hồ.
Khổng Hoa hiểu hết mọi việc liền lập tức bỏ qua hai người kia nói to nói nhỏ với Hứa Như Sương.
Khổng Hoa được chỉ định ở thôn Mã Gia, xã Trấn Yên. Còn Hứa Như Sương được sắp xếp đến thôn Mãn Đầu, xã Vĩnh Lạc.
Khổng Hoa nằm dài trên bàn, tay cầm miếng bánh bao đang cắn dở than vãn.
" Trời ạ, không phải nói là cán bộ sẽ sắp xếp cho những thanh niên trí thức có quan hệ tốt và ở gần nhà được chung đại đội sao? Sao đến lượt chúng ta lại cách nhau cả một xã phường thế!! "
Hứa Như Sương mím môi, sự thật là vậy. Các cán bộ có thông báo đặc quyền, chỉ cần nhìn danh sách thấy hai người có quen biết liền có thể xin chỉ định chung một đại đội.
Mà Hứa Như Sương và Khổng Hoa học chung một trường, hơn nữa hai nhà cũng chỉ cách vài tầng chung cư.. Ấy vậy mà cuối cùng lại bị tách ra cách nhau vài cây số.
Hứa Như Sương nghe cô ấy than vãn cũng thở dài than vãn theo.
Đổng Trác và Tôn Nặc thấy hai người không để ý tới mình cũng chỉ có thể bĩu môi, giọng nói lấn át câu truyện của hai người bên kia.
Khổng Hoa mắng nhỏ một câu " trẻ con " liền không thèm liếc tới bọn họ.
Vào lúc 3:45 chiều tới nhà ga Thanh Sơn.
Lúc này những người tới đón thanh niên tình nguyện đều đã tập trung ở cổng ga.
" Tiểu Sương, đến đây thôi! Tạm biệt nhé, nếu có việc cần giúp đỡ thì có thể gửi thư cho tôi. " _ Khổng Hoa khách sáo lên tiếng, Hứa Như Sương gật đầu " Cô cũng vậy, nếu có việc cần tôi giúp cứ đến thôn Mãn Đầu tìm tôi. "
" Các em kia, mau tới đây. Trời sắp tối rồi còn đứng đó nói chuyện! " Người đàn ông cao lớn này tới đón thành viên được phân công của đại đội Giang Lĩnh thôn Mãn Đầu.
Hai người nghe tiếng cũng chỉ có thể lưu luyến vẫy tay tách ra.
Nam đồng chí kia không hiểu sao lập tức mềm lòng che chắn cho cô ta, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Hứa Như Sương " Nữ đồng chí này cô đừng có mà quá phận! "
Hứa Như Sương vừa nghe lời này liền khinh bỉ cười khẽ, tiếng cười này không lớn không nhỏ nhưng cả bàn này ai cũng nghe thấy.
Khổng Hoa đưa bình nước cho cô rồi ngồi xuống bàn tò mò nhìn hai người trước mắt với ánh mắt dò la.
Giọng nói của Hứa Như Sương không lớn cũng chẳng nhỏ, nói một câu mà đám người trong toa đều nghe rõ " Anh này không hiểu tiếng Việt à? Hay là không biết cách dùng từ? Quá phận? Tôi làm gì cô ta mà quá phận? Ngồi vào bàn liền nắm tay nắm chân người ta như thân thiết lắm đấy! Bạn tôi hỏi thì tôi trả lời. Vậy giờ không quen thì bảo quen à? Hay anh muốn tôi phải tay bắt mặt mừng với người xa lạ, muối coi cô ta như người trong nhà hả? "
Đổng Trác bị nói tới mức mặt trở lên nóng bỏng, hắn ta chỉ có thể chỉ tay lắp bắp không nói được lời nào. Hứa Như Sương nói xong liền hừ một cái tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tôn Nặc nhìn tình hình không có lợi cho mình chỉ có thể im lặng giả vờ ngủ.
Thành phố Hải thuộc miền bắc, từ trạm ga tới địa điểm chỉ định chỉ mất năm tiếng đồng hồ.
Khổng Hoa hiểu hết mọi việc liền lập tức bỏ qua hai người kia nói to nói nhỏ với Hứa Như Sương.
Khổng Hoa được chỉ định ở thôn Mã Gia, xã Trấn Yên. Còn Hứa Như Sương được sắp xếp đến thôn Mãn Đầu, xã Vĩnh Lạc.
Khổng Hoa nằm dài trên bàn, tay cầm miếng bánh bao đang cắn dở than vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Trời ạ, không phải nói là cán bộ sẽ sắp xếp cho những thanh niên trí thức có quan hệ tốt và ở gần nhà được chung đại đội sao? Sao đến lượt chúng ta lại cách nhau cả một xã phường thế!! "
Hứa Như Sương mím môi, sự thật là vậy. Các cán bộ có thông báo đặc quyền, chỉ cần nhìn danh sách thấy hai người có quen biết liền có thể xin chỉ định chung một đại đội.
Mà Hứa Như Sương và Khổng Hoa học chung một trường, hơn nữa hai nhà cũng chỉ cách vài tầng chung cư.. Ấy vậy mà cuối cùng lại bị tách ra cách nhau vài cây số.
Hứa Như Sương nghe cô ấy than vãn cũng thở dài than vãn theo.
Đổng Trác và Tôn Nặc thấy hai người không để ý tới mình cũng chỉ có thể bĩu môi, giọng nói lấn át câu truyện của hai người bên kia.
Khổng Hoa mắng nhỏ một câu " trẻ con " liền không thèm liếc tới bọn họ.
Vào lúc 3:45 chiều tới nhà ga Thanh Sơn.
Lúc này những người tới đón thanh niên tình nguyện đều đã tập trung ở cổng ga.
" Tiểu Sương, đến đây thôi! Tạm biệt nhé, nếu có việc cần giúp đỡ thì có thể gửi thư cho tôi. " _ Khổng Hoa khách sáo lên tiếng, Hứa Như Sương gật đầu " Cô cũng vậy, nếu có việc cần tôi giúp cứ đến thôn Mãn Đầu tìm tôi. "
" Các em kia, mau tới đây. Trời sắp tối rồi còn đứng đó nói chuyện! " Người đàn ông cao lớn này tới đón thành viên được phân công của đại đội Giang Lĩnh thôn Mãn Đầu.
Hai người nghe tiếng cũng chỉ có thể lưu luyến vẫy tay tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro