[ Thập Niên 70 ] Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng
Khởi Hành [2]
Mèo May Mắn
2024-08-22 17:03:33
Hứa Như Sương im lặng cũng không cầm lấy tiền chỉ hỏi lại Tô Mộng.
" Tại sao chị lại chọn con đường này? Tôi tưởng sau khi sống lại chị sẽ nhất quyết đi học chứ? "
Tô Mộng cười khẩy lắc đầu " Như Sương, tôi không thể làm được. Cô rõ ràng biết tôi không giỏi mà! "
" Nhưng nếu chị học đại học ít ra khi ra trường chị sẽ có một tương lai sáng lạng... "_ Tô Mộng trực tiếp ngắt lời Hứa Như Sương " Hứa Như Sương đó chính là bảy năm, trong bảy năm tôi không thể nào chờ được!! Cả cô và tôi đều hiểu rõ chuyện này mà. "
Đúng! Kỳ thi đại học đã bị hoãn lại 5 năm, đa số học sinh học xong cấp ba đều đã đi làm kiếm ăn, không ai rảnh để chờ thêm bảy năm để học lại. Cũng không gia đình nào đồng ý nuôi con cái của mình đến khi kì thi bắt đầu. Bọn họ đều không có thời gian lẫn tiền bạc.
Hứa Như Sương mím môi mỏng nhìn ánh mắt quyết tâm của Tô Mộng cũng chỉ có thể thở dài " Tùy chị! " nói xong liền quay người đi về phòng.
_ Bộp
Cánh tay của cô bị Tô Mộng kéo lại, Hứa Như Sương khó hiểu quay đầu " Sao vậy? "
" Không lấy tiền à? "
" Không lấy, chị giữ lấy mà làm ăn! Tôi có tiền rồi, chị đừng lo. "
" Ai thèm lo cho cô, không lấy lại càng tốt. " _ Nói xong liền giận dỗi hất tay cô ra rồi chạy về phòng.
" ..? "
Chuyến ga đón thanh niên trí thức bắt đầu từ 8h, Hứa Như Sương đã dậy từ rất sớm, nói chuyện với cả nhà một hồi mới lưu luyến rời đi.
Chuyến này Tô Mộng là người tiễn Hứa Như Sương đến nhà ga, dượng ở nhà dỗ dành mẹ Hứa. Hứa Liễu nhìn bóng dáng xa dần của con gái khóc nức nở, ánh mắt đỏ hoe lần, bóng dáng xa gần ấy cũng bị nhòe đi.
Đến bến ga đã tầm 7 rưỡi, Tô Mộng giúp Hứa Như Sương đem đồ cất vào khoang ghế mím môi cũng không biết lên nói gì.
Thời gian gần điểm Tô Mộng mới bật ra hai chữ " Bảo trọng " . Hứa Như Sương ngồi trong toa tàu cạnh của sổ, thông qua cửa mà vẫy tay tạm biệt.
Con tàu bắt đầu chuyển động, bóng dáng người con gái càng lúc càng nhỏ như một hạt đậu cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Như Sương thở dài vừa xoay người thì một phong bao lì xì nhỏ bị phồng lên từ túi rơi ra. Cô không nhịn được mà nghĩ ngay tới có người nhét tiền vào người mình để vu oan trộm cắp.
Kiếp trước Hứa Như Sương đã gặp qua không ít màn chơi sỏ kiểu này nên cực kỳ cảnh giác vừa nhặt lên thì thấy một hình vẽ đám mây và mặt trăng xấu xí.
Đệt!!Đây không phải ấn ký của Tô Mộng à?
" Tại sao chị lại chọn con đường này? Tôi tưởng sau khi sống lại chị sẽ nhất quyết đi học chứ? "
Tô Mộng cười khẩy lắc đầu " Như Sương, tôi không thể làm được. Cô rõ ràng biết tôi không giỏi mà! "
" Nhưng nếu chị học đại học ít ra khi ra trường chị sẽ có một tương lai sáng lạng... "_ Tô Mộng trực tiếp ngắt lời Hứa Như Sương " Hứa Như Sương đó chính là bảy năm, trong bảy năm tôi không thể nào chờ được!! Cả cô và tôi đều hiểu rõ chuyện này mà. "
Đúng! Kỳ thi đại học đã bị hoãn lại 5 năm, đa số học sinh học xong cấp ba đều đã đi làm kiếm ăn, không ai rảnh để chờ thêm bảy năm để học lại. Cũng không gia đình nào đồng ý nuôi con cái của mình đến khi kì thi bắt đầu. Bọn họ đều không có thời gian lẫn tiền bạc.
Hứa Như Sương mím môi mỏng nhìn ánh mắt quyết tâm của Tô Mộng cũng chỉ có thể thở dài " Tùy chị! " nói xong liền quay người đi về phòng.
_ Bộp
Cánh tay của cô bị Tô Mộng kéo lại, Hứa Như Sương khó hiểu quay đầu " Sao vậy? "
" Không lấy tiền à? "
" Không lấy, chị giữ lấy mà làm ăn! Tôi có tiền rồi, chị đừng lo. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Ai thèm lo cho cô, không lấy lại càng tốt. " _ Nói xong liền giận dỗi hất tay cô ra rồi chạy về phòng.
" ..? "
Chuyến ga đón thanh niên trí thức bắt đầu từ 8h, Hứa Như Sương đã dậy từ rất sớm, nói chuyện với cả nhà một hồi mới lưu luyến rời đi.
Chuyến này Tô Mộng là người tiễn Hứa Như Sương đến nhà ga, dượng ở nhà dỗ dành mẹ Hứa. Hứa Liễu nhìn bóng dáng xa dần của con gái khóc nức nở, ánh mắt đỏ hoe lần, bóng dáng xa gần ấy cũng bị nhòe đi.
Đến bến ga đã tầm 7 rưỡi, Tô Mộng giúp Hứa Như Sương đem đồ cất vào khoang ghế mím môi cũng không biết lên nói gì.
Thời gian gần điểm Tô Mộng mới bật ra hai chữ " Bảo trọng " . Hứa Như Sương ngồi trong toa tàu cạnh của sổ, thông qua cửa mà vẫy tay tạm biệt.
Con tàu bắt đầu chuyển động, bóng dáng người con gái càng lúc càng nhỏ như một hạt đậu cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Như Sương thở dài vừa xoay người thì một phong bao lì xì nhỏ bị phồng lên từ túi rơi ra. Cô không nhịn được mà nghĩ ngay tới có người nhét tiền vào người mình để vu oan trộm cắp.
Kiếp trước Hứa Như Sương đã gặp qua không ít màn chơi sỏ kiểu này nên cực kỳ cảnh giác vừa nhặt lên thì thấy một hình vẽ đám mây và mặt trăng xấu xí.
Đệt!!Đây không phải ấn ký của Tô Mộng à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro