[ Thập Niên 70 ] Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng
Không Quan Tâm
Mèo May Mắn
2024-08-22 17:03:33
" Cô...cô.. "_ Tôn Như ôm má trợn mắt vẻ mặt không thể tin được nhìn Lưu Tĩnh " Cô vậy mà dám đánh tôi? "
Lưu Tĩnh khịt mũi, hỏi lại " Tại sao tôi lại không thể đánh cô? Cô nghĩ mình là cái thá gì? "
" Aiza..được rồi, được rồi đừng đánh nhau nữa. Mọi người nếu không làm sẽ bị đội trưởng mắng đó! Còn có, Tiểu Tĩnh sẽ không vì một chút tức giận nhỏ này mà chấm sai công cho cô đâu. " Lời này vừa rơi xuống như đốt một mồi lửa nhỏ trong lòng đám người.
Lý Thấm nhìn vẻ mặt phức tạp của đám người trong lòng liền nở nụ cười lạnh, chiêu này cô ta đã dùng quen, càng dùng càng cảm thấy thuần thục.
Hứa Như Sương nghe lời này cũng không nhịn được mà nhíu mày nhìn Lý Thấm.Nhưng cô cũng không nói gì, liếc Lưu Tĩnh một cái rồi lại bắt đầu cong lưng làm việc.
Việc này đối với người lần đầu xuống đất lầm việc cực kì khó khăn, cơ thể cũng đau nhức. Không chỉ khuôn mặt vì nóng mà đỏ bừng lên mà ngón tay cũng bị cào cứa tới đỏ au.
Mặt trời càng lên cao lại càng nóng, Hứa Như Sương ngồi mất hơn ba tiếng mới có thể nhổ được một rẫy ruộng lạc. Bởi vì đây là công việc cả ngày lên nhẩm đến mười rưỡi Hứa Như Sương liền bàn giao công việc của mình đến Lưu Tĩnh.Khi thấy cô quay về khu kí túc, mấy người khác cũng vứt việc trên tay đến bàn giao rồi vội vàng trở về.
Cả buổi sáng làm việc bọn họ vừa mệt vừa đói, cơ thể như bị quá tải mà không còn sức lực để bước đi.
Hứa Như Sương vừa về tới liền uống nước không ngừng nghỉ đến khi đã thèm mới thôi.
Hôm qua sau khi trở về, ngoại trừ đồ đạc đã mang tới trước đó thì đại đội có cũng cấp 50 cân lương thực thô cho mỗi người. Bao gồm 10 cân bột ngô, 10 cân khoai lang, 10 cân đỗ đậu các loại, 15 cân kê vàng, 5 cân gạo nứt đen.
Hôm qua đám người thanh niên trí thức vì miếng ăn mà cãi nhau đến mức sắp trở mặt, Tống Liêm là người lớn tuổi nhất trong đám người đưa ra quy định mỗi người đều phải tự nấu. Ai làm việc sớm thì nấu sớm nhưng không được chiếm tiện nghi của người khác. Đám người ai cũng nhất chí đồng ý nhưng một số người có quan hệ tốt thì gộp vào một nhóm nấu chung.
Vốn ban đầu Hứa Như Sương cũng không muốn xa cách quá với đám người lần đầu mới gặp, ngỏ ý với mấy nữ đồng chí nhưng bọn họ không đồng ý lên cũng đành từ bỏ.
Ban đêm Hứa Như Sương đã ngâm sẵn kê, khi trở về liền có thể nấu lên. Sáng sớm cô tới một nhà gần khu kí túc mua năm cân bí đỏ với giá 3 xu. Lấy một quả nhỏ gọt vỏ cắt thành từng miếng rồi hấp lên. Sau khi nấu chín kê và hấp chín bí đỏ liền nghiền bí đỏ bỏ cùng kê đun nhuyễn.
Mở nắp niêu một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng bốc lên, Hứa Như Sương khuấy thêm mấy lần rồi bê niêu ra ngoài. Những người khác lần lượt trở về, thấy cô bê nồi ra ngoài thì ra hiệu cho mấy người trong nhóm chiếm giữ căn bếp nhỏ trước.
Ngoại trừ bên nam thanh niên trí thức còn tốt thì bên nữ đã thân ai lấy lo, bởi vì trận cãi nhau hôm qua mà cạch mặt.
Lưu Tĩnh là người trở về muộn nhất, mấy nam đồng chí ngước mắt chào hỏi đôi ba câu, mấy nữ đồng chí thì im bặt khinh khỉnh liếc nhìn cô ta.
Lưu Tĩnh trợn mắt không thèm để ý quay lưng đi đến buồng của mình.
Lưu Tĩnh khịt mũi, hỏi lại " Tại sao tôi lại không thể đánh cô? Cô nghĩ mình là cái thá gì? "
" Aiza..được rồi, được rồi đừng đánh nhau nữa. Mọi người nếu không làm sẽ bị đội trưởng mắng đó! Còn có, Tiểu Tĩnh sẽ không vì một chút tức giận nhỏ này mà chấm sai công cho cô đâu. " Lời này vừa rơi xuống như đốt một mồi lửa nhỏ trong lòng đám người.
Lý Thấm nhìn vẻ mặt phức tạp của đám người trong lòng liền nở nụ cười lạnh, chiêu này cô ta đã dùng quen, càng dùng càng cảm thấy thuần thục.
Hứa Như Sương nghe lời này cũng không nhịn được mà nhíu mày nhìn Lý Thấm.Nhưng cô cũng không nói gì, liếc Lưu Tĩnh một cái rồi lại bắt đầu cong lưng làm việc.
Việc này đối với người lần đầu xuống đất lầm việc cực kì khó khăn, cơ thể cũng đau nhức. Không chỉ khuôn mặt vì nóng mà đỏ bừng lên mà ngón tay cũng bị cào cứa tới đỏ au.
Mặt trời càng lên cao lại càng nóng, Hứa Như Sương ngồi mất hơn ba tiếng mới có thể nhổ được một rẫy ruộng lạc. Bởi vì đây là công việc cả ngày lên nhẩm đến mười rưỡi Hứa Như Sương liền bàn giao công việc của mình đến Lưu Tĩnh.Khi thấy cô quay về khu kí túc, mấy người khác cũng vứt việc trên tay đến bàn giao rồi vội vàng trở về.
Cả buổi sáng làm việc bọn họ vừa mệt vừa đói, cơ thể như bị quá tải mà không còn sức lực để bước đi.
Hứa Như Sương vừa về tới liền uống nước không ngừng nghỉ đến khi đã thèm mới thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua sau khi trở về, ngoại trừ đồ đạc đã mang tới trước đó thì đại đội có cũng cấp 50 cân lương thực thô cho mỗi người. Bao gồm 10 cân bột ngô, 10 cân khoai lang, 10 cân đỗ đậu các loại, 15 cân kê vàng, 5 cân gạo nứt đen.
Hôm qua đám người thanh niên trí thức vì miếng ăn mà cãi nhau đến mức sắp trở mặt, Tống Liêm là người lớn tuổi nhất trong đám người đưa ra quy định mỗi người đều phải tự nấu. Ai làm việc sớm thì nấu sớm nhưng không được chiếm tiện nghi của người khác. Đám người ai cũng nhất chí đồng ý nhưng một số người có quan hệ tốt thì gộp vào một nhóm nấu chung.
Vốn ban đầu Hứa Như Sương cũng không muốn xa cách quá với đám người lần đầu mới gặp, ngỏ ý với mấy nữ đồng chí nhưng bọn họ không đồng ý lên cũng đành từ bỏ.
Ban đêm Hứa Như Sương đã ngâm sẵn kê, khi trở về liền có thể nấu lên. Sáng sớm cô tới một nhà gần khu kí túc mua năm cân bí đỏ với giá 3 xu. Lấy một quả nhỏ gọt vỏ cắt thành từng miếng rồi hấp lên. Sau khi nấu chín kê và hấp chín bí đỏ liền nghiền bí đỏ bỏ cùng kê đun nhuyễn.
Mở nắp niêu một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng bốc lên, Hứa Như Sương khuấy thêm mấy lần rồi bê niêu ra ngoài. Những người khác lần lượt trở về, thấy cô bê nồi ra ngoài thì ra hiệu cho mấy người trong nhóm chiếm giữ căn bếp nhỏ trước.
Ngoại trừ bên nam thanh niên trí thức còn tốt thì bên nữ đã thân ai lấy lo, bởi vì trận cãi nhau hôm qua mà cạch mặt.
Lưu Tĩnh là người trở về muộn nhất, mấy nam đồng chí ngước mắt chào hỏi đôi ba câu, mấy nữ đồng chí thì im bặt khinh khỉnh liếc nhìn cô ta.
Lưu Tĩnh trợn mắt không thèm để ý quay lưng đi đến buồng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro