[ Thập Niên 70 ] Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng
Nữ Chính " Cẩm...
Mèo May Mắn
2024-08-22 17:03:33
"Thịt này ở đâu ra, thịt trong tủ không mất, có phải cháu lại nhặt được thứ gì rồi không nộp lên không? Còn ngày nào cũng tặng thịt cho người ta, đồ ăn cháo đá bát, nuôi ong tay áo!!!"
"Á! Bà nội cháu không có! Bà đừng nghe người ta nói bậy! Cô ta toàn lừa bà thôi!"
Thẩm Chiêu Quân bị véo đến kêu ầm lên, chạy loạn khắp nhà, trong lòng càng thêm căm phẫn nhưng cô ta không dám biểu hiện ra.
"Vậy cháu nói xem, thịt này ở đâu ra, hôm nay cháu không giải thích rõ ràng cho bà thì tối nay cháu cũng đừng ăn cơm!"
"Dựa vào đâu chứ."
"Thịt này là của cháu, thịt trong nhà đều là do cháu kiếm được, không có cháu thì các người lấy đâu ra thịt mà ăn, dựa vào đâu mà không cho cháu ăn cơm!!!"
Thẩm Chiêu Quân tức giận chất vấn, oán hận nhìn bà nội mình.
Bị khống chế nhiều năm như vậy, trong lòng cô ta đã sớm không còn kiên nhẫn, cả nhà này đều ăn của cô ta, dùng của cô ta, thế mà ngày nào cũng bắt nạt cô ta, trên đời này sao lại có chuyện bất công như vậy!
"Còn dám cãi! Cái gì của cháu của bà, của cháu chẳng phải là của bà sao! Nếu không phải bà đây sinh ra cha cháu, cha cháu lại sinh ra cháu thì làm gì có cháu!"
Bà lão Thẩm nói như lẽ đương nhiên, sau đó lại véo Thẩm Chiêu Quân một cái.
Con bé này càng lớn tính tình càng lớn, vậy mà dám giấu thịt, còn tiền thì sao, tiền có phải cũng giấu không ít không?
"Mẹ, mẹ đừng đánh con bé nữa, con bé biết lỗi rồi, Tiểu Quân biết lỗi rồi."
Mẹ của Thẩm Chiêu Quân xông ra che trước mặt, vẻ mặt đau khổ, cầu xin mẹ chồng tha cho con gái mình.
"Hừ, cả nhà không có đứa nào ra hồn, hôm nay các người đều không được ăn cơm, về phòng của mình đi!"
Bà lão Thẩm ra lệnh, cha mẹ Thẩm Chiêu Quân đành phải buông bát đũa, cúi đầu về phòng, còn kéo theo Thẩm Chiêu Quân đang không phục.
" Tiểu Quân, con có đau không? Để mẹ xem nào, mẹ..."
"Đừng đụng vào tôi! Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, phân gia phân gia tôi muốn phân gia! Với bản lĩnh của tôi, phân gia thì cái gì không có, tại sao phải ở đây chịu ấm ức! Nếu không phải vì các người thì tôi đã không bị đánh!!!"
Thẩm Chiêu Quân giận dữ đẩy mẹ mình ra, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Mà những thứ này đều thu vào mắt của Hứa Như Sương đang ngồi bên bờ rào hóng hớt.
Khu thanh niên trí thức gần với nhà của đội trưởng Thẩm, hai bên cũng chỉ cách nhau một bờ rào đắp đất, nghe tiếng hét của Thẩm Chiêu Quân Hứa Như Sương lập tức chạy ra hóng.
Hứa Như Sương nhai nốt miếng dưa chuột cuối cùng rồi xoay người nhảy xuống đất. Mặc dù chưa biết năng lực của người được dân làng tôn là tiểu phúc tinh thế nào nhưng cô nàng tên Thẩm Chiêu Quân này đối với Hứa Như Sương có một chút mối thù nho nhỏ.
Ví dụ, cô ta đẩy Tô Mộng lăn xuống núi tới mức phải nằm viện mấy tháng!
Hứa Như Sương huýt sáo quay lưng đi vào khu nhà, tiện tay cầm con rắn ném sang nhà bên. Đây coi như là quà gặp mặt của cô dành cho bọn họ đi.
Chưa đầu một lúc liền vang lên tiếng hét chói tai của mấy người phụ nữ.
" Aaaaa..Có rắn, mau bắt! "
"Á! Bà nội cháu không có! Bà đừng nghe người ta nói bậy! Cô ta toàn lừa bà thôi!"
Thẩm Chiêu Quân bị véo đến kêu ầm lên, chạy loạn khắp nhà, trong lòng càng thêm căm phẫn nhưng cô ta không dám biểu hiện ra.
"Vậy cháu nói xem, thịt này ở đâu ra, hôm nay cháu không giải thích rõ ràng cho bà thì tối nay cháu cũng đừng ăn cơm!"
"Dựa vào đâu chứ."
"Thịt này là của cháu, thịt trong nhà đều là do cháu kiếm được, không có cháu thì các người lấy đâu ra thịt mà ăn, dựa vào đâu mà không cho cháu ăn cơm!!!"
Thẩm Chiêu Quân tức giận chất vấn, oán hận nhìn bà nội mình.
Bị khống chế nhiều năm như vậy, trong lòng cô ta đã sớm không còn kiên nhẫn, cả nhà này đều ăn của cô ta, dùng của cô ta, thế mà ngày nào cũng bắt nạt cô ta, trên đời này sao lại có chuyện bất công như vậy!
"Còn dám cãi! Cái gì của cháu của bà, của cháu chẳng phải là của bà sao! Nếu không phải bà đây sinh ra cha cháu, cha cháu lại sinh ra cháu thì làm gì có cháu!"
Bà lão Thẩm nói như lẽ đương nhiên, sau đó lại véo Thẩm Chiêu Quân một cái.
Con bé này càng lớn tính tình càng lớn, vậy mà dám giấu thịt, còn tiền thì sao, tiền có phải cũng giấu không ít không?
"Mẹ, mẹ đừng đánh con bé nữa, con bé biết lỗi rồi, Tiểu Quân biết lỗi rồi."
Mẹ của Thẩm Chiêu Quân xông ra che trước mặt, vẻ mặt đau khổ, cầu xin mẹ chồng tha cho con gái mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ, cả nhà không có đứa nào ra hồn, hôm nay các người đều không được ăn cơm, về phòng của mình đi!"
Bà lão Thẩm ra lệnh, cha mẹ Thẩm Chiêu Quân đành phải buông bát đũa, cúi đầu về phòng, còn kéo theo Thẩm Chiêu Quân đang không phục.
" Tiểu Quân, con có đau không? Để mẹ xem nào, mẹ..."
"Đừng đụng vào tôi! Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, phân gia phân gia tôi muốn phân gia! Với bản lĩnh của tôi, phân gia thì cái gì không có, tại sao phải ở đây chịu ấm ức! Nếu không phải vì các người thì tôi đã không bị đánh!!!"
Thẩm Chiêu Quân giận dữ đẩy mẹ mình ra, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Mà những thứ này đều thu vào mắt của Hứa Như Sương đang ngồi bên bờ rào hóng hớt.
Khu thanh niên trí thức gần với nhà của đội trưởng Thẩm, hai bên cũng chỉ cách nhau một bờ rào đắp đất, nghe tiếng hét của Thẩm Chiêu Quân Hứa Như Sương lập tức chạy ra hóng.
Hứa Như Sương nhai nốt miếng dưa chuột cuối cùng rồi xoay người nhảy xuống đất. Mặc dù chưa biết năng lực của người được dân làng tôn là tiểu phúc tinh thế nào nhưng cô nàng tên Thẩm Chiêu Quân này đối với Hứa Như Sương có một chút mối thù nho nhỏ.
Ví dụ, cô ta đẩy Tô Mộng lăn xuống núi tới mức phải nằm viện mấy tháng!
Hứa Như Sương huýt sáo quay lưng đi vào khu nhà, tiện tay cầm con rắn ném sang nhà bên. Đây coi như là quà gặp mặt của cô dành cho bọn họ đi.
Chưa đầu một lúc liền vang lên tiếng hét chói tai của mấy người phụ nữ.
" Aaaaa..Có rắn, mau bắt! "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro