Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn
Chương 1
Đào Tam Nguyệt
2024-07-11 02:26:23
“Này, cô nói xem, một người tốt như Chu Thời Huân sao lại đi lấy một người như Thịnh An Ninh chứ?”
“Đúng thế, nghe nói Thịnh An Ninh có người yêu ở thành phố, đến giờ vẫn chưa ngủ cùng với Chu Thời Huân bao giờ.”
“Thật không? Vậy thì đội trưởng Chu đáng thương quá, lấy vợ mà còn không được động vào, bộ cô ta nghĩ mình quý hóa lắm hay gì.”
“Tôi thấy là do đội trưởng Chu quá tốt mà thôi. Loại phụ nữ này đáng bị đánh đòn, đánh vài lần là ngoan ngay ấy mà.”
“Đúng rồi, đánh vợ như nhào bột ấy, phải đánh cho thật mạnh vào mới chừa!”
Thịnh An Ninh đứng sau cánh cửa, nét mặt không chút cảm xúc khi nghe những người phụ nữ bên ngoài bàn tán không chút kiêng dè. Ai mà biết được, chỉ hai tiếng trước, thân xác này đã thay đổi linh hồn đâu chứ?
Cô vừa tham gia một hội nghị y học quốc tế về nước, trên đường ra sân bay thì gặp tai nạn xe hơi, tỉnh dậy đã thấy mình nhập hồn vào thân xác của một nàng dâu nhỏ cũng tên là Thịnh An Ninh.
Cô mất hai tiếng để miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không đến năm 1977, một thời đại mà chẳng có gì, thậm chí có thể còn phải đối mặt với vấn đề thiếu ăn.
Tiếp theo đó là phải chấp nhận thực tế rằng mình đã có chồng.
Người chủ cũ của cơ thể này 20 tuổi, là một cô gái thành phố, ba tháng trước đã kết hôn với Chu Thời Huân, là một người phụ trách công tác bảo vệ tại một đơn vị bí mật về hạt nhân. Họ sống trong một khu rừng cách trung tâm thành phố hơn hai trăm cây số, tình cảm vợ chồng thì lạnh nhạt.
Thịnh An Ninh nhớ lại những ký ức của chủ cũ, cảm thấy từ "lạnh nhạt" cũng chưa đủ để miêu tả mối quan hệ giữa hai vợ chồng, có thể nói là ngày nào cũng như chiến trường.
Chu Thời Huân là người từ nông thôn, chủ cũ của thân xác này không thích anh, luôn cảm thấy người đàn ông này đầy mùi bùn đất, sự khinh thường lúc nào cũng hiện trên mặt cô ấy, mỗi khi mở miệng đều là những lời mỉa mai chế giễu.
Cô không cho anh ngủ chung giường, thậm chí còn không cho anh ăn cùng bàn.
Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ cãi nhau, đập phá đồ đạc và chửi bới anh. Mỗi lần như thế, Chu Thời Huân chỉ im lặng bỏ đi, chưa bao giờ cãi lại cô hết.
Người chủ cũ và mối quan hệ với hàng xóm thì càng không biết phải nói thế nào!
Vì trong khu nhà dành cho gia đình nhỏ này, tất cả đều là đồng nghiệp của Chu Thời Huân, nhiều người có vợ xuất thân từ nông thôn. Chủ cũ tất nhiên không thích những "kẻ nhà quê" này, mỗi khi gặp mặt, cô ấy còn nghênh mặt tỏ vẻ khinh thường họ.
Thịnh An Ninh hơi nhức đầu khi nghĩ về tính cách ngông cuồng và hống hách của chủ cũ, thật lạ là Chu Thời Huân chưa bao giờ nổi giận, đúng là một người đàn ông có lòng nhẫn nại đáng kinh ngạc.
Không trách được các phụ nữ bên ngoài bàn tán về cô to tiếng như vậy.
Còn một điều nữa làm Thịnh An Ninh khó hiểu, tại sao người chủ cũ gây rối như thế mà không ly hôn nhỉ?
Thịnh An Ninh nhìn quanh căn phòng, cảm thấy nhức đầu. Hai gian phòng, gian trong là của chủ cũ, ngoài cái giường đôi, một cái tủ đầu giường và một cái bàn ba ngăn thì không còn gì khác.
Gian ngoài có một giường đơn, chăn màu xanh quân đội gấp rất gọn gàng, đó là nơi Chu Thời Huân ngủ.
Bên cạnh đó là tủ chén, bếp lửa và một cái bàn ăn nhỏ.
Nền đất được quét sạch bóng, nhưng cả căn nhà thật là tồi tàn và đơn sơ.
Thịnh An Ninh thở dài, trong thời đại mà ra khỏi nhà cần có giấy tờ, ăn uống phải có phiếu, đường ngọt đều bị hạn chế, cô không biết mình sẽ sống sót thế nào.
Nhóm phụ nữ ngoài cửa lại bắt đầu bàn tán về việc trưa nay ăn gì, Thịnh An Ninh mới cảm thấy bụng mình kêu ùng ục. Hình như chủ cũ của cơ thể này hôm qua giận dỗi, chưa ăn tối đã đi ngủ, sáng nay còn không dậy sớm.
Rồi đến lúc tỉnh dậy thì cô ấy đã trở thành Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh xoa bụng, nghĩ có thể lý do cô bước vào cơ thể này là vì chủ cũ hành xử thiếu kỷ luật, không ăn uống đúng giờ, cộng thêm nóng tính quá mức, dẫn đến thiếu máu cơ tim tạm thời, cũng là lúc cô đã xuyên không tới đây.
Với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, Thịnh An Ninh không bao giờ tự hành hạ cơ thể mình. Nếu tạm thời sống trong thân xác này, thì cô cần chăm sóc nó thật tốt, ăn no đã rồi mới tính tiếp kế hoạch sinh tồn.
Ý nghĩ đó làm cô rùng mình, vì cuối tháng ba ở vùng Tây Bắc vẫn rất lạnh, bên ngoài băng tuyết bắt đầu tan, nhưng trong nhà không có lửa, lạnh như một cái hầm băng vậy.
Cô đi tới và chạm vào lò sưởi, thấy nó lạnh ngắt. Lớn lên trong một gia đình giàu có, Thịnh An Ninh chẳng biết làm sao để nhóm lửa.
Nghĩ một lúc, cô quyết định ra ngoài hỏi ai đó.
Khi cô mở cửa, ánh sáng chiếu xiên vào mắt khiến cô phải nhắm lại, sau đó mở ra thì thấy mấy người phụ nữ ngồi tắm nắng gần đó nhanh chóng đứng dậy, một vài người còn bế con và rời đi.
Hai người còn lại nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác.
Thịnh An Ninh thấy hơi đau đầu, mặc dù không nhớ tên những người này, nhưng chủ cũ của cơ thể đã cãi nhau với họ. Người phụ nữ mặc áo bông xanh là hàng xóm ở cạnh, chỉ vì nấu ăn và xào ớt khô làm cay mũi chủ cũ, cô đã đổ cả chậu nước vào cửa sổ nhà hàng xóm và chửi rủa.
Người còn lại ôm đứa trẻ, tóc ngắn ngang tai và mặt tròn trông rất hiền lành.
Vì đứa trẻ khóc ầm lên vào buổi trưa, làm phiền giấc ngủ của chủ cũ, nên cô ấy đã la lối trong sân, nói rằng không biết nuôi con thì vứt mẹ đi, nếu còn khóc nữa thì cô ấy sẽ bóp chết... và còn rất rất nhiều những lời lẽ tồi tệ khác nữa.
Vì nể nang vị trí cao của Chu Thời Huân, những người vợ khác không dám chửi lại chủ cũ, nhưng trong lòng chắc chắn hận cô ấy đến tận xương tủy, nếu không thì cũng không bàn tán về cô ấy ác ý đến như vậy.
“Đúng thế, nghe nói Thịnh An Ninh có người yêu ở thành phố, đến giờ vẫn chưa ngủ cùng với Chu Thời Huân bao giờ.”
“Thật không? Vậy thì đội trưởng Chu đáng thương quá, lấy vợ mà còn không được động vào, bộ cô ta nghĩ mình quý hóa lắm hay gì.”
“Tôi thấy là do đội trưởng Chu quá tốt mà thôi. Loại phụ nữ này đáng bị đánh đòn, đánh vài lần là ngoan ngay ấy mà.”
“Đúng rồi, đánh vợ như nhào bột ấy, phải đánh cho thật mạnh vào mới chừa!”
Thịnh An Ninh đứng sau cánh cửa, nét mặt không chút cảm xúc khi nghe những người phụ nữ bên ngoài bàn tán không chút kiêng dè. Ai mà biết được, chỉ hai tiếng trước, thân xác này đã thay đổi linh hồn đâu chứ?
Cô vừa tham gia một hội nghị y học quốc tế về nước, trên đường ra sân bay thì gặp tai nạn xe hơi, tỉnh dậy đã thấy mình nhập hồn vào thân xác của một nàng dâu nhỏ cũng tên là Thịnh An Ninh.
Cô mất hai tiếng để miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không đến năm 1977, một thời đại mà chẳng có gì, thậm chí có thể còn phải đối mặt với vấn đề thiếu ăn.
Tiếp theo đó là phải chấp nhận thực tế rằng mình đã có chồng.
Người chủ cũ của cơ thể này 20 tuổi, là một cô gái thành phố, ba tháng trước đã kết hôn với Chu Thời Huân, là một người phụ trách công tác bảo vệ tại một đơn vị bí mật về hạt nhân. Họ sống trong một khu rừng cách trung tâm thành phố hơn hai trăm cây số, tình cảm vợ chồng thì lạnh nhạt.
Thịnh An Ninh nhớ lại những ký ức của chủ cũ, cảm thấy từ "lạnh nhạt" cũng chưa đủ để miêu tả mối quan hệ giữa hai vợ chồng, có thể nói là ngày nào cũng như chiến trường.
Chu Thời Huân là người từ nông thôn, chủ cũ của thân xác này không thích anh, luôn cảm thấy người đàn ông này đầy mùi bùn đất, sự khinh thường lúc nào cũng hiện trên mặt cô ấy, mỗi khi mở miệng đều là những lời mỉa mai chế giễu.
Cô không cho anh ngủ chung giường, thậm chí còn không cho anh ăn cùng bàn.
Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ cãi nhau, đập phá đồ đạc và chửi bới anh. Mỗi lần như thế, Chu Thời Huân chỉ im lặng bỏ đi, chưa bao giờ cãi lại cô hết.
Người chủ cũ và mối quan hệ với hàng xóm thì càng không biết phải nói thế nào!
Vì trong khu nhà dành cho gia đình nhỏ này, tất cả đều là đồng nghiệp của Chu Thời Huân, nhiều người có vợ xuất thân từ nông thôn. Chủ cũ tất nhiên không thích những "kẻ nhà quê" này, mỗi khi gặp mặt, cô ấy còn nghênh mặt tỏ vẻ khinh thường họ.
Thịnh An Ninh hơi nhức đầu khi nghĩ về tính cách ngông cuồng và hống hách của chủ cũ, thật lạ là Chu Thời Huân chưa bao giờ nổi giận, đúng là một người đàn ông có lòng nhẫn nại đáng kinh ngạc.
Không trách được các phụ nữ bên ngoài bàn tán về cô to tiếng như vậy.
Còn một điều nữa làm Thịnh An Ninh khó hiểu, tại sao người chủ cũ gây rối như thế mà không ly hôn nhỉ?
Thịnh An Ninh nhìn quanh căn phòng, cảm thấy nhức đầu. Hai gian phòng, gian trong là của chủ cũ, ngoài cái giường đôi, một cái tủ đầu giường và một cái bàn ba ngăn thì không còn gì khác.
Gian ngoài có một giường đơn, chăn màu xanh quân đội gấp rất gọn gàng, đó là nơi Chu Thời Huân ngủ.
Bên cạnh đó là tủ chén, bếp lửa và một cái bàn ăn nhỏ.
Nền đất được quét sạch bóng, nhưng cả căn nhà thật là tồi tàn và đơn sơ.
Thịnh An Ninh thở dài, trong thời đại mà ra khỏi nhà cần có giấy tờ, ăn uống phải có phiếu, đường ngọt đều bị hạn chế, cô không biết mình sẽ sống sót thế nào.
Nhóm phụ nữ ngoài cửa lại bắt đầu bàn tán về việc trưa nay ăn gì, Thịnh An Ninh mới cảm thấy bụng mình kêu ùng ục. Hình như chủ cũ của cơ thể này hôm qua giận dỗi, chưa ăn tối đã đi ngủ, sáng nay còn không dậy sớm.
Rồi đến lúc tỉnh dậy thì cô ấy đã trở thành Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh xoa bụng, nghĩ có thể lý do cô bước vào cơ thể này là vì chủ cũ hành xử thiếu kỷ luật, không ăn uống đúng giờ, cộng thêm nóng tính quá mức, dẫn đến thiếu máu cơ tim tạm thời, cũng là lúc cô đã xuyên không tới đây.
Với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, Thịnh An Ninh không bao giờ tự hành hạ cơ thể mình. Nếu tạm thời sống trong thân xác này, thì cô cần chăm sóc nó thật tốt, ăn no đã rồi mới tính tiếp kế hoạch sinh tồn.
Ý nghĩ đó làm cô rùng mình, vì cuối tháng ba ở vùng Tây Bắc vẫn rất lạnh, bên ngoài băng tuyết bắt đầu tan, nhưng trong nhà không có lửa, lạnh như một cái hầm băng vậy.
Cô đi tới và chạm vào lò sưởi, thấy nó lạnh ngắt. Lớn lên trong một gia đình giàu có, Thịnh An Ninh chẳng biết làm sao để nhóm lửa.
Nghĩ một lúc, cô quyết định ra ngoài hỏi ai đó.
Khi cô mở cửa, ánh sáng chiếu xiên vào mắt khiến cô phải nhắm lại, sau đó mở ra thì thấy mấy người phụ nữ ngồi tắm nắng gần đó nhanh chóng đứng dậy, một vài người còn bế con và rời đi.
Hai người còn lại nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác.
Thịnh An Ninh thấy hơi đau đầu, mặc dù không nhớ tên những người này, nhưng chủ cũ của cơ thể đã cãi nhau với họ. Người phụ nữ mặc áo bông xanh là hàng xóm ở cạnh, chỉ vì nấu ăn và xào ớt khô làm cay mũi chủ cũ, cô đã đổ cả chậu nước vào cửa sổ nhà hàng xóm và chửi rủa.
Người còn lại ôm đứa trẻ, tóc ngắn ngang tai và mặt tròn trông rất hiền lành.
Vì đứa trẻ khóc ầm lên vào buổi trưa, làm phiền giấc ngủ của chủ cũ, nên cô ấy đã la lối trong sân, nói rằng không biết nuôi con thì vứt mẹ đi, nếu còn khóc nữa thì cô ấy sẽ bóp chết... và còn rất rất nhiều những lời lẽ tồi tệ khác nữa.
Vì nể nang vị trí cao của Chu Thời Huân, những người vợ khác không dám chửi lại chủ cũ, nhưng trong lòng chắc chắn hận cô ấy đến tận xương tủy, nếu không thì cũng không bàn tán về cô ấy ác ý đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro