Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 43
2024-11-22 16:42:01
...
Nửa tiếng trước, đại viện Hạnh Hoa.
"Họ Triệu kia, ông gọi Triệu Vân Vân nhà ông ra đây, ông nhìn xem cô ta đánh tôi ra sao này, nào có con dâu nhà ai còn chưa cưới đã dám ra tay với mẹ chồng cơ chứ, đó là cách dạy dỗ của nhà họ Triệu mấy người sao."
Rạng sáng, Hạ Thải Vân nhân lúc hai cha con nhà họ Phó đi làm thì một mình hiên ngang tự mãn đến đại viện Hạnh Hoa tìm Triệu Vân Vân tính sổ.
Mọi người ở tiền viện và hậu viện chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn vừa nhìn thấy tình cảnh ấy, tất cả nam, nữ hay già trẻ lớn bé, chó mèo đều đồng loạt nhào vô, tự giác tạo thành một vòng vây.
Dĩ nhiên ba vị đầu sỏ ở đại viện Hạnh Hoa đã chạy đến hiện trường ăn dưa từ trước rồi, Cao Tú Lan còn móc một nắm hạt dưa trong túi ra vừa cắn vừa nói.
"Mới sáng sớm mà Hạ Thải Vân lại quất gió gì thế."
Bà vốn đang định ra đầu ngõ chờ Lâm Tiêu Đồng trở về.
"Ai mà biết được, ôi! Bà mau nhìn kìa, da đầu của bà ấy thực sự bị hói một mảng."
Trương Đại Chuỷ nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, tầm mắt lại chú ý đến đỉnh đầu bị hói một mảng rõ ràng của Hạ Thải Vân.
Giọng của Trương Đại Chuỷ vốn đã lớn, ánh mắt mọi người chung quanh cũng vô thức nhìn sang tóc của Hạ Thải Vân, thoáng chốc mọi người đều xầm xì bàn tán, giơ ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Thải Vân cũng suýt tức chết, trong đại viện này vì sao không có người nào bình thường hết vậy, bà ấy đứng ở cửa nhà họ Triệu hô đến nỗi cổ họng khản đặc, thế mà nhà họ Triệu lại chẳng có động tĩnh gì: "Mấy người nhìn cái gì? Có biết phép lịch sự không hả?"
Mọi người xung quanh im bặt, chỉ nghe thấy tiếng ba người cắn hạt dưa, song yên tĩnh được ba giây, rồi sau đó tiếng bàn tán của đám đông vây xem còn lớn hơn, ầm ĩ đến mức khiến đầu Hạ Thải Vân vang ong ong.
"Mấy người không được nói nữa, rốt cuộc con đàn bà chết tiệt Triệu Vân Vân kia chạy đi đâu rồi?"
"Mẹ nó, các người đừng hòng lừa tôi, Triệu Vân Vân đâu rồi, bảo cô ta ra đây thành khẩn xin lỗi tôi mau."
Hạ Thải Vân dậm chân, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Ai đó trong đám đông lên tiếng: "Sáng nay Triệu Đại Hắc và Triệu Tĩnh Hương đã đi làm rồi, hôm qua Triệu Nhị Nha có quay về không? Mọi người ở đây có ai thấy cô ta không?"
Quả phụ nhà Nhị Năng Tử - Kim Xảo Phượng ở tiền viện mở miệng trả lời: "Trở về rồi, chập tối hôm qua tôi còn nhìn thấy Nhị Nha lấy nước trong sân."
Điêu Ngọc Liên thuận miệng đáp lại: "Vậy nhất định là buổi sáng Triệu Nhị Nha có việc gấp nên đã ra ngoài tiếp."
Ngô Gia Bảo bên cạnh đang ôm chân mẹ nó nhìn say sưa, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
Nửa tiếng trước, đại viện Hạnh Hoa.
"Họ Triệu kia, ông gọi Triệu Vân Vân nhà ông ra đây, ông nhìn xem cô ta đánh tôi ra sao này, nào có con dâu nhà ai còn chưa cưới đã dám ra tay với mẹ chồng cơ chứ, đó là cách dạy dỗ của nhà họ Triệu mấy người sao."
Rạng sáng, Hạ Thải Vân nhân lúc hai cha con nhà họ Phó đi làm thì một mình hiên ngang tự mãn đến đại viện Hạnh Hoa tìm Triệu Vân Vân tính sổ.
Mọi người ở tiền viện và hậu viện chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn vừa nhìn thấy tình cảnh ấy, tất cả nam, nữ hay già trẻ lớn bé, chó mèo đều đồng loạt nhào vô, tự giác tạo thành một vòng vây.
Dĩ nhiên ba vị đầu sỏ ở đại viện Hạnh Hoa đã chạy đến hiện trường ăn dưa từ trước rồi, Cao Tú Lan còn móc một nắm hạt dưa trong túi ra vừa cắn vừa nói.
"Mới sáng sớm mà Hạ Thải Vân lại quất gió gì thế."
Bà vốn đang định ra đầu ngõ chờ Lâm Tiêu Đồng trở về.
"Ai mà biết được, ôi! Bà mau nhìn kìa, da đầu của bà ấy thực sự bị hói một mảng."
Trương Đại Chuỷ nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, tầm mắt lại chú ý đến đỉnh đầu bị hói một mảng rõ ràng của Hạ Thải Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng của Trương Đại Chuỷ vốn đã lớn, ánh mắt mọi người chung quanh cũng vô thức nhìn sang tóc của Hạ Thải Vân, thoáng chốc mọi người đều xầm xì bàn tán, giơ ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Thải Vân cũng suýt tức chết, trong đại viện này vì sao không có người nào bình thường hết vậy, bà ấy đứng ở cửa nhà họ Triệu hô đến nỗi cổ họng khản đặc, thế mà nhà họ Triệu lại chẳng có động tĩnh gì: "Mấy người nhìn cái gì? Có biết phép lịch sự không hả?"
Mọi người xung quanh im bặt, chỉ nghe thấy tiếng ba người cắn hạt dưa, song yên tĩnh được ba giây, rồi sau đó tiếng bàn tán của đám đông vây xem còn lớn hơn, ầm ĩ đến mức khiến đầu Hạ Thải Vân vang ong ong.
"Mấy người không được nói nữa, rốt cuộc con đàn bà chết tiệt Triệu Vân Vân kia chạy đi đâu rồi?"
"Mẹ nó, các người đừng hòng lừa tôi, Triệu Vân Vân đâu rồi, bảo cô ta ra đây thành khẩn xin lỗi tôi mau."
Hạ Thải Vân dậm chân, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Ai đó trong đám đông lên tiếng: "Sáng nay Triệu Đại Hắc và Triệu Tĩnh Hương đã đi làm rồi, hôm qua Triệu Nhị Nha có quay về không? Mọi người ở đây có ai thấy cô ta không?"
Quả phụ nhà Nhị Năng Tử - Kim Xảo Phượng ở tiền viện mở miệng trả lời: "Trở về rồi, chập tối hôm qua tôi còn nhìn thấy Nhị Nha lấy nước trong sân."
Điêu Ngọc Liên thuận miệng đáp lại: "Vậy nhất định là buổi sáng Triệu Nhị Nha có việc gấp nên đã ra ngoài tiếp."
Ngô Gia Bảo bên cạnh đang ôm chân mẹ nó nhìn say sưa, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro