Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 44
2024-11-22 16:42:01
"À, tôi nhớ ra rồi, hơn năm giờ sáng nay, lúc tôi đi đổ bô nước tiểu đêm qua thì có đi ngang qua tiền viện, dường như tôi trông thấy có người bước ra khỏi nhà họ Triệu, lẽ nào là Triệu Nhị Nha?"
Điêu Ngọc Liên nhớ lại chuyện đó thì càng hăng hái hơn.
Mọi người đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Rốt cuộc Lâm Tiêu Đồng và Ngưu Thải Điệp cũng chen vào được, bọn họ chạy đến bên cạnh ba người Cao Tú Lan, cả hai dựng xe đạp trước cửa nhà của Nhị Năng Tử, Hổ Đầu và các anh em của nó đứng kế bên trông chừng.
"Mẹ à, sao Hạ Thải Vân lại đến đây?"
"Đến tìm Triệu Vân Vân đấy, sáng nay con nhóc đó đã chạy ra ngoài, người không ở đây, Hạ Thải Vân la hét nãy giờ cũng vô ích rồi."
Hạ Thải Vân mất hết lý trí rướn cổ la lên: "Được lắm, mới sáng sớm đã lén lút ra ngoài, nói không chừng lại đi tìm thằng đàn ông nào đó lang chạ rồi, tôi biết cô ta là hạng đàn bà lẳng lơ mà."
Lâm Tiêu Đồng vẫn là lần đầu tiên gặp một người mẹ chủ động đội mũ xanh cho con trai nhà mình.
Thao tác tao nhã dùng dao đâm vào mông này, quả thực khiến người ta - Mở mang tầm mắt.
"Tiêu Đồng, đại viện của em bình thường đều náo nhiệt như vậy à?"
Ngưu Thải Điệp không ngờ vừa đến đây lần đầu đã gặp phải người phụ nữ đanh đá chửi bới trên đường, cô ấy hơi kích động.
"Chị Thải Điệp, em nói chị nghe, người nhà này..."
Lâm Tiểu Đồng nhìn ánh mắt vô cùng tò mò của Ngưu Thải Điệp, khẽ nhéo vành tai.
Chẳng ai để ý đến Triệu Vân Vân dẫn theo người bước vào sân đã vừa khéo nghe được câu la hét cuối cùng của Hạ Thải Vân.
"Chủ tịch Nhậm, tôi đã nói mẹ của người yêu tôi không phải người dễ sống chung mà, làm sao bà ấy có thể nói xấu tôi trước mặt nhiều người như thế được chứ."
Triệu Vân Vân - Người mà Hạ Thải Vân tìm cả buổi sáng đang dẫn theo mấy nữ cán bộ bước vào trong sân.
Mọi người quay đầu lại, tự giác tránh ra nhường đường, để cho đám người Triệu Vân Vân đi vào.
"Mẹ nó chứ! Triệu Vân Vân sao lại biến thành thế này, mặt sưng như đầu heo luôn kìa."
Trương Đại Chuỷ nói luyên thuyên, động tác cắn hạt dưa cũng tạm ngừng.
Điêu Ngọc Liên ngạc nhiên bật thốt lên: "Bên má phải của Nhị Nha còn bị rách nữa."
Trông Triệu Vân Vân còn thảm thương hơn so với ngày hôm qua Lâm Tiêu Đồng và Cao Tú Lan nhìn thấy cô ta ở Cung Tiêu Xã.
Triệu Vân Vân mặc một chiếc áo khoác chắp vá, tay áo rách tả tơi, vừa vặn lộ ra cánh tay xanh tím, gương mặt sưng húp và đôi mắt bầm tím, cổ áo khoét sâu để lộ vết siết cổ đáng sợ trên cần cổ.
Lúc Triệu Vân Vân và Hạ Thải Vân đánh nhau thì cô ta lại chuyên chọn chỗ nhạy cảm mà cắn bóp, cho nên nhìn bề ngoài Hạ Thải Vân chỉ có đầu bù tóc rối mà thôi, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
Điêu Ngọc Liên nhớ lại chuyện đó thì càng hăng hái hơn.
Mọi người đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Rốt cuộc Lâm Tiêu Đồng và Ngưu Thải Điệp cũng chen vào được, bọn họ chạy đến bên cạnh ba người Cao Tú Lan, cả hai dựng xe đạp trước cửa nhà của Nhị Năng Tử, Hổ Đầu và các anh em của nó đứng kế bên trông chừng.
"Mẹ à, sao Hạ Thải Vân lại đến đây?"
"Đến tìm Triệu Vân Vân đấy, sáng nay con nhóc đó đã chạy ra ngoài, người không ở đây, Hạ Thải Vân la hét nãy giờ cũng vô ích rồi."
Hạ Thải Vân mất hết lý trí rướn cổ la lên: "Được lắm, mới sáng sớm đã lén lút ra ngoài, nói không chừng lại đi tìm thằng đàn ông nào đó lang chạ rồi, tôi biết cô ta là hạng đàn bà lẳng lơ mà."
Lâm Tiêu Đồng vẫn là lần đầu tiên gặp một người mẹ chủ động đội mũ xanh cho con trai nhà mình.
Thao tác tao nhã dùng dao đâm vào mông này, quả thực khiến người ta - Mở mang tầm mắt.
"Tiêu Đồng, đại viện của em bình thường đều náo nhiệt như vậy à?"
Ngưu Thải Điệp không ngờ vừa đến đây lần đầu đã gặp phải người phụ nữ đanh đá chửi bới trên đường, cô ấy hơi kích động.
"Chị Thải Điệp, em nói chị nghe, người nhà này..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiểu Đồng nhìn ánh mắt vô cùng tò mò của Ngưu Thải Điệp, khẽ nhéo vành tai.
Chẳng ai để ý đến Triệu Vân Vân dẫn theo người bước vào sân đã vừa khéo nghe được câu la hét cuối cùng của Hạ Thải Vân.
"Chủ tịch Nhậm, tôi đã nói mẹ của người yêu tôi không phải người dễ sống chung mà, làm sao bà ấy có thể nói xấu tôi trước mặt nhiều người như thế được chứ."
Triệu Vân Vân - Người mà Hạ Thải Vân tìm cả buổi sáng đang dẫn theo mấy nữ cán bộ bước vào trong sân.
Mọi người quay đầu lại, tự giác tránh ra nhường đường, để cho đám người Triệu Vân Vân đi vào.
"Mẹ nó chứ! Triệu Vân Vân sao lại biến thành thế này, mặt sưng như đầu heo luôn kìa."
Trương Đại Chuỷ nói luyên thuyên, động tác cắn hạt dưa cũng tạm ngừng.
Điêu Ngọc Liên ngạc nhiên bật thốt lên: "Bên má phải của Nhị Nha còn bị rách nữa."
Trông Triệu Vân Vân còn thảm thương hơn so với ngày hôm qua Lâm Tiêu Đồng và Cao Tú Lan nhìn thấy cô ta ở Cung Tiêu Xã.
Triệu Vân Vân mặc một chiếc áo khoác chắp vá, tay áo rách tả tơi, vừa vặn lộ ra cánh tay xanh tím, gương mặt sưng húp và đôi mắt bầm tím, cổ áo khoét sâu để lộ vết siết cổ đáng sợ trên cần cổ.
Lúc Triệu Vân Vân và Hạ Thải Vân đánh nhau thì cô ta lại chuyên chọn chỗ nhạy cảm mà cắn bóp, cho nên nhìn bề ngoài Hạ Thải Vân chỉ có đầu bù tóc rối mà thôi, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro