Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 46
2024-11-22 16:42:01
Phó Chính Cương đứng im như một khúc gỗ.
Quản Đốc Lý thầm nghĩ: "Con trai út của ông Phó thực sự vô dụng, cũng bởi vì mắt của nó quá nhỏ đấy."
Nghe thấy lời nói của quản đốc Lý, Phó Chính Cương chợt tỉnh táo khỏi giấc mộng, anh ta vội vàng chạy đến đỡ Phó Văn Lỗi.
"Cha ơi, cha sao rồi? Cha tỉnh lại đi? Cha đừng dọa con mà!"
Bởi vì Phó Chính Cương tay chân vụng về nên trên đường Phó Văn Lỗi được đưa đến bệnh viện lại vô tình va quẹt khắp nơi, đầu cũng bị đập sưng thêm vài cục u nữa.
Phó Văn Lỗi ở bệnh viện chậm rãi tỉnh lại, khuôn mặt phờ phạc nằm trên giường bệnh, đầu sưng vài cục, dường như chỉ trong phút chốc đã già đi mấy tuổi.
Bởi vì đưa đến bệnh viện kịp thời nên sau khi được bác sĩ kiểm tra thì đã không còn gì đáng lo ngại.
Nhưng về sau phải chú ý đừng để bị kích động nữa, nếu không thì rất dễ dẫn tới đột quỵ.
Phó Chính Cương ngồi bên mép giường dè dặt hỏi: "Cha, chúng ta không đến Hội liên hiệp phụ nữ đón mẹ về à?"
"Đồ ăn hại, đã nói không nên đến nhà họ Triệu gây rối rồi mà, thật là đần độn, suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện cho cha."
"Con đừng ở đây làm phiền cha nữa, đi tìm bác sĩ kê cho cha vài liều thuốc giảm sưng, còn không mau đi đi!"
Phó Văn Lỗi hạ giọng quát tháo Phó Chính Cương, ông ấy nghĩ đến Hạ Thải Vân bị Hội Liên hiệp phụ nữ dẫn đi làm công tác giáo dục tư tưởng ở trước mặt tất cả mọi người thì càng đau đầu hơn.
"Sau này vẫn nên dành toàn bộ tài nguyên của nhà máy để ủng hộ Chính Trạch thôi, nhất định Chính Cương đã bị mẹ nó chiều hư rồi."
Ông ấy sờ cục u sưng phồng sau gáy thì trong lòng thầm ra quyết định.
Chờ đến khi Phó Chính Cương hấp tấp lấy đơn thuốc xong, hai cha con nhà họ Phó dìu nhau đến chỗ Hội liên hiệp phụ nữ.
...
"Hiện nay đã là xã hội mới rồi, đồng chí Hạ Thải Vân, tôi muốn nhắc nhở bà, lãnh tụ từng nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng làm sao bà có thể tùy tiện đánh đập phụ nữ cơ chứ, hơn nữa còn dẫn đầu bịa đặt gây chuyện, tôi thấy tư tưởng đó của bà rất nguy hiểm."
Đám người Nhậm Hồng Anh dẫn Hạ Thải Vân về Hội liên hiệp phụ nữ, nghiêm khắc phê bình Hạ Thải Vân ngay trước mặt mọi người.
"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ thay đổi."
Hạ Thải Vân thầm nghĩ tạm lừa gạt cho qua trước, chờ sau khi giải quyết xong thì mình sẽ lại tìm Triệu Vân Vân từ từ tính sổ.
"May mà bà là người nhà của lãnh đạo, nhưng hành động gương mẫu của bà là làm chuyện thế này sao? Bà không cần phải cam đoan cái gì với tôi, trước tiên bà cần xin nhận lỗi với Triệu Vân Vân đã, giành được sự tha thứ của cô ấy."
Quản Đốc Lý thầm nghĩ: "Con trai út của ông Phó thực sự vô dụng, cũng bởi vì mắt của nó quá nhỏ đấy."
Nghe thấy lời nói của quản đốc Lý, Phó Chính Cương chợt tỉnh táo khỏi giấc mộng, anh ta vội vàng chạy đến đỡ Phó Văn Lỗi.
"Cha ơi, cha sao rồi? Cha tỉnh lại đi? Cha đừng dọa con mà!"
Bởi vì Phó Chính Cương tay chân vụng về nên trên đường Phó Văn Lỗi được đưa đến bệnh viện lại vô tình va quẹt khắp nơi, đầu cũng bị đập sưng thêm vài cục u nữa.
Phó Văn Lỗi ở bệnh viện chậm rãi tỉnh lại, khuôn mặt phờ phạc nằm trên giường bệnh, đầu sưng vài cục, dường như chỉ trong phút chốc đã già đi mấy tuổi.
Bởi vì đưa đến bệnh viện kịp thời nên sau khi được bác sĩ kiểm tra thì đã không còn gì đáng lo ngại.
Nhưng về sau phải chú ý đừng để bị kích động nữa, nếu không thì rất dễ dẫn tới đột quỵ.
Phó Chính Cương ngồi bên mép giường dè dặt hỏi: "Cha, chúng ta không đến Hội liên hiệp phụ nữ đón mẹ về à?"
"Đồ ăn hại, đã nói không nên đến nhà họ Triệu gây rối rồi mà, thật là đần độn, suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện cho cha."
"Con đừng ở đây làm phiền cha nữa, đi tìm bác sĩ kê cho cha vài liều thuốc giảm sưng, còn không mau đi đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Văn Lỗi hạ giọng quát tháo Phó Chính Cương, ông ấy nghĩ đến Hạ Thải Vân bị Hội Liên hiệp phụ nữ dẫn đi làm công tác giáo dục tư tưởng ở trước mặt tất cả mọi người thì càng đau đầu hơn.
"Sau này vẫn nên dành toàn bộ tài nguyên của nhà máy để ủng hộ Chính Trạch thôi, nhất định Chính Cương đã bị mẹ nó chiều hư rồi."
Ông ấy sờ cục u sưng phồng sau gáy thì trong lòng thầm ra quyết định.
Chờ đến khi Phó Chính Cương hấp tấp lấy đơn thuốc xong, hai cha con nhà họ Phó dìu nhau đến chỗ Hội liên hiệp phụ nữ.
...
"Hiện nay đã là xã hội mới rồi, đồng chí Hạ Thải Vân, tôi muốn nhắc nhở bà, lãnh tụ từng nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng làm sao bà có thể tùy tiện đánh đập phụ nữ cơ chứ, hơn nữa còn dẫn đầu bịa đặt gây chuyện, tôi thấy tư tưởng đó của bà rất nguy hiểm."
Đám người Nhậm Hồng Anh dẫn Hạ Thải Vân về Hội liên hiệp phụ nữ, nghiêm khắc phê bình Hạ Thải Vân ngay trước mặt mọi người.
"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ thay đổi."
Hạ Thải Vân thầm nghĩ tạm lừa gạt cho qua trước, chờ sau khi giải quyết xong thì mình sẽ lại tìm Triệu Vân Vân từ từ tính sổ.
"May mà bà là người nhà của lãnh đạo, nhưng hành động gương mẫu của bà là làm chuyện thế này sao? Bà không cần phải cam đoan cái gì với tôi, trước tiên bà cần xin nhận lỗi với Triệu Vân Vân đã, giành được sự tha thứ của cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro