Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 49
2024-11-22 16:42:01
Hiện tại nuốt vào bao nhiêu thì đến lúc nào đó cũng phải phun ra cho tôi!
Phó Văn Lỗi âm thầm tính toán một chút.
"Việc này người chịu ấm ức là Nhị Nha, tôi vẫn muốn hỏi Nhị Nha nghĩ thế nào."
Triệu Đại Hắc biết con gái thứ nhà mình là người có lý tưởng.
Triệu Vân Vân nhìn thẳng Phó Văn Lỗi, thốt lên những lời đã tính toán trong lòng từ lâu: "Cho tôi một công việc chính thức ở nhà máy và đưa thêm cho tôi một trăm đồng."
Hạ Thải Vân đang giả chết vừa nghe được Triệu Vân Vân đòi tiền thì lập tức quát to: "Một trăm đồng? Cô muốn cướp tiền đấy à?"
Phó Văn Lỗi hạ giọng rống lên với Hạ Thải Vân ngay trước mặt mọi người: "Bà câm miệng cho tôi, ở đây không có chỗ cho bà lên tiếng."
Rồi sau đó quay đầu nịnh nọt Triệu Vân Vân: "Vân Vân à, tôi biết cô phải chịu ấm ức rồi. Thế này đi, chờ đến khi cô và Chính Cương kết hôn thì tôi sẽ bảo mẹ nó đưa sổ tiết kiệm trong nhà cho cô giữ. Tiếp đó tôi sẽ nghĩ cách thu xếp cho cô một công việc trong nhà máy, cô thấy như vậy được không?"
"Hừ, bác thực sự coi cháu đang nhặt rác đấy à, hạng đàn ông nào cũng muốn sao? Một trăm đồng và một công việc chính thức, không thể ít hơn."
Triệu Vân Vân cũng chẳng tin lời nhảm nhí của đám đàn ông, vả lại bản thân có công việc và tiền bạc thì còn cần đàn ông làm gì.
"Cô đã lăn giường với Chính Cương nhà tôi, bây giờ cô lại không muốn kết hôn với nó? Vậy cô còn muốn kết hôn với ai nữa?"
Hạ Thải Vân không ngờ rằng Triệu Vân Vân lại chê con trai bảo bối của mình.
"Triệu Vân Vân, mặt cô dày quá nên không biết xấu hổ nhỉ, chẳng phải cô vẫn luôn muốn gả vào nhà chúng tôi sao?"
Phó Chính Cương kiên quyết không chịu thừa nhận mình chính là rác rưởi mà Triệu Vân Vân nói.
"Tôi nói thật với anh nhé Phó Chính Cương, cái của anh quá nhỏ nên tôi cũng không thích, tôi vốn định thôi rồi, nào ngờ cuối cùng anh lại muốn lôi kéo tôi làm."
Triệu Vân Vân cũng chẳng muốn nói đâu, cô ta vẫn muốn giữ lại cho Phó Chính Cương chút thể diện.
Dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, ai mà ngờ Phó Chính Cương lại cố chấp không chịu buông tha như vậy.
Thậm chí cô ta đã tính toán xong cả rồi, nếu như đến lúc đó nhà họ Phó không đồng ý thì cô ta sẽ tiếp tục làm lớn chuyện.
Phóng đại rằng mình đã dốc hết sức phản kháng, sau đó mới thấy rõ bộ mặt thật của Phó Chính Cương, mà Phó Chính Cương lại thẹn quá hoá giận nên để cho Hạ Thải Vân đánh đập cô ta.
Dù sao cô ta viết kịch bản cũng rất tốt!
Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
Song Triệu Vân Vân chỉ lo đòi hỏi nhiều mà khiến cho đầu óc mụ mị, vì vậy không chú ý đến ánh mắt u ám của Phó Văn Lỗi.
Phó Văn Lỗi âm thầm tính toán một chút.
"Việc này người chịu ấm ức là Nhị Nha, tôi vẫn muốn hỏi Nhị Nha nghĩ thế nào."
Triệu Đại Hắc biết con gái thứ nhà mình là người có lý tưởng.
Triệu Vân Vân nhìn thẳng Phó Văn Lỗi, thốt lên những lời đã tính toán trong lòng từ lâu: "Cho tôi một công việc chính thức ở nhà máy và đưa thêm cho tôi một trăm đồng."
Hạ Thải Vân đang giả chết vừa nghe được Triệu Vân Vân đòi tiền thì lập tức quát to: "Một trăm đồng? Cô muốn cướp tiền đấy à?"
Phó Văn Lỗi hạ giọng rống lên với Hạ Thải Vân ngay trước mặt mọi người: "Bà câm miệng cho tôi, ở đây không có chỗ cho bà lên tiếng."
Rồi sau đó quay đầu nịnh nọt Triệu Vân Vân: "Vân Vân à, tôi biết cô phải chịu ấm ức rồi. Thế này đi, chờ đến khi cô và Chính Cương kết hôn thì tôi sẽ bảo mẹ nó đưa sổ tiết kiệm trong nhà cho cô giữ. Tiếp đó tôi sẽ nghĩ cách thu xếp cho cô một công việc trong nhà máy, cô thấy như vậy được không?"
"Hừ, bác thực sự coi cháu đang nhặt rác đấy à, hạng đàn ông nào cũng muốn sao? Một trăm đồng và một công việc chính thức, không thể ít hơn."
Triệu Vân Vân cũng chẳng tin lời nhảm nhí của đám đàn ông, vả lại bản thân có công việc và tiền bạc thì còn cần đàn ông làm gì.
"Cô đã lăn giường với Chính Cương nhà tôi, bây giờ cô lại không muốn kết hôn với nó? Vậy cô còn muốn kết hôn với ai nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thải Vân không ngờ rằng Triệu Vân Vân lại chê con trai bảo bối của mình.
"Triệu Vân Vân, mặt cô dày quá nên không biết xấu hổ nhỉ, chẳng phải cô vẫn luôn muốn gả vào nhà chúng tôi sao?"
Phó Chính Cương kiên quyết không chịu thừa nhận mình chính là rác rưởi mà Triệu Vân Vân nói.
"Tôi nói thật với anh nhé Phó Chính Cương, cái của anh quá nhỏ nên tôi cũng không thích, tôi vốn định thôi rồi, nào ngờ cuối cùng anh lại muốn lôi kéo tôi làm."
Triệu Vân Vân cũng chẳng muốn nói đâu, cô ta vẫn muốn giữ lại cho Phó Chính Cương chút thể diện.
Dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, ai mà ngờ Phó Chính Cương lại cố chấp không chịu buông tha như vậy.
Thậm chí cô ta đã tính toán xong cả rồi, nếu như đến lúc đó nhà họ Phó không đồng ý thì cô ta sẽ tiếp tục làm lớn chuyện.
Phóng đại rằng mình đã dốc hết sức phản kháng, sau đó mới thấy rõ bộ mặt thật của Phó Chính Cương, mà Phó Chính Cương lại thẹn quá hoá giận nên để cho Hạ Thải Vân đánh đập cô ta.
Dù sao cô ta viết kịch bản cũng rất tốt!
Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
Song Triệu Vân Vân chỉ lo đòi hỏi nhiều mà khiến cho đầu óc mụ mị, vì vậy không chú ý đến ánh mắt u ám của Phó Văn Lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro