Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Anh Đồng Ý!
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Bên ngoài phòng mưa rơi không ngớt, Tưởng Vân đã lau sạch mọi thứ trong nhà rồi mà vẫn chưa thấy Bạch Xuyên trở về.
Cô đang định cầm ô ra ngoài nhìn một chút thì đúng lúc Bạch Xuyên xách giỏ đi vào, hơn nữa gương mặt còn hơi ửng hồng.
"Bạch Xuyên." Tưởng Vân đứng dưới mái hiên gọi một tiếng, thấy Bạch Xuyên quay lại nhìn mình, ánh mắt anh hình như hơi sai sai. Cô hỏi: "Anh làm sao vậy? Tôi có để phần cơm cho anh, hâm nóng rồi ăn đi."
Bạch Xuyên cứng ngắc gật đầu.
Anh xách giỏ đi đến bên cạnh Tưởng Vân, ở dưới mái hiên giũ nước trên người xuống, rồi đặt từng thứ trong giỏ lên bếp.
Tưởng Vân ngửi thấy mùi rượu trên người Bạch Xuyên, đã hiểu được tại sao anh lại có biểu hiện khác thường như vậy.
Nhất định là do trong lòng anh không vui, ở trước mộ ba mẹ uống rượu đây mà..
Cô mang thức ăn và cơm đi hâm nóng rồi cho vào bát, đặt trước mặt Bạch Xuyên. Tưởng Vân suy nghĩ một chút rồi lại mang cho Bạch Xuyên một ly nước nóng.
Bạch Xuyên như hổ đói ăn sạch cơm trong bát, sau vài ba lần xúc đã thấy đáy bát. Anh đứng dậy, lắc lắc đầu định đi ra thì thấy Bạch Mẫn đi vào với vẻ mặt thần bí.
Bạch Mẫn nháy mắt một cái, hỏi Bạch Xuyên: "Bạch Xuyên, anh có người yêu chưa?"
Bạch Xuyên sững sờ, trong lúc chốc lát đầu óc không thể suy nghĩ được gì.
Tưởng Vân nói với Bạch Mẫn: "Anh ấy chắc là đã uống rượu rồi, cô hỏi cái này làm gì? Hỏi là có thể hỏi ra một câu trả lời chắc chắn được à?"
Bạch Mẫn không thèm nghe lời Tưởng Vân nói, hỏi thẳng luôn: "Bạch Xuyên, em giới thiệu Tưởng Vân cho anh làm người yêu nhé. Anh có đồng ý không?"
Khuôn mặt Tưởng Vân trong nháy mắt đỏ bừng lên, hơi nóng tràn ra cả sau tai, cổ cũng không nhịn được mà đỏ bừng một mảng.
Lần này Bạch Xuyên đã nghe rõ ràng, anh nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân một chút rồi nghiêm túc gật đầu: "Anh đồng ý."
Một làn pháo hoa nổ tung trong đầu Tưởng Vân, tay chân cô luống cuống không biết đặt ở đâu.
Đặc biệt là ánh mắt Bạch Xuyên nhìn cô.
Trong đôi mắt đó dường như có ánh lửa, đâu đâu cũng đều không ổn.
Tưởng Vân cười nhạo bản thân chưa trải qua mặt to lớn nào của xã hội cả, cô cố ép bản thân bình tĩnh lại. Chỉ thấy Bạch Xuyên cao hơn cô đột nhiên bổ nhào thẳng tới phía cô.
Bạch Mẫn bị tiến độ nhanh như vậy dọa sợ: "Chời đựu, không thể nào, lúc nãy anh mới chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà giờ đã bổ nhào vào người ta thế này rồi á?"
Tưởng Vân vô thức dùng mô hình y tế trong chỗ trú ẩn Tinh Hà để kiểm tra sức khỏe cho Bạch Xuyên, phát hiện Bạch Xuyên chỉ là dầm mưa nên xuất hiện triệu chứng cảm lạnh thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô lại nghe thấy mấy lời kỳ quái của Bạch Mẫn.
Tương Vân tự cho là mình có giáo dưỡng tốt, nhưng lúc này cũng bị phá vỡ: "Bà mịa nhà cô, cô không thấy anh ấy bị ốm à? Trán nóng như lửa đốt vậy mà cô khịa?"
"Hả????" Bạch Mẫn trợn tròn mắt: "Anh ấy ốm á? Chắc chắn là bị cảm lạnh do mắc mưa rồi. Trên người nồng nặc mùi rượu như thế. Anh ấy uống dưới mưa à? Để tôi đi lấy thuốc cho anh ấy, chờ một lát, tôi mang thuốc tới ngay đây."
Bạch Mẫn vội vàng trở về nhà, lấy từ kho siêu thị ra một hộp thuốc cảm Khang Lai, xé niêm phong ra rồi dùng một tờ giấy bọc kỹ lại, vừa định mang đến cho Tưởng Vân thì Trương Xuân Hoa thò đầu nhìn qua: "Mẫn Mẫn, cô đang mò mẫm gì thế?"
Cô đang định cầm ô ra ngoài nhìn một chút thì đúng lúc Bạch Xuyên xách giỏ đi vào, hơn nữa gương mặt còn hơi ửng hồng.
"Bạch Xuyên." Tưởng Vân đứng dưới mái hiên gọi một tiếng, thấy Bạch Xuyên quay lại nhìn mình, ánh mắt anh hình như hơi sai sai. Cô hỏi: "Anh làm sao vậy? Tôi có để phần cơm cho anh, hâm nóng rồi ăn đi."
Bạch Xuyên cứng ngắc gật đầu.
Anh xách giỏ đi đến bên cạnh Tưởng Vân, ở dưới mái hiên giũ nước trên người xuống, rồi đặt từng thứ trong giỏ lên bếp.
Tưởng Vân ngửi thấy mùi rượu trên người Bạch Xuyên, đã hiểu được tại sao anh lại có biểu hiện khác thường như vậy.
Nhất định là do trong lòng anh không vui, ở trước mộ ba mẹ uống rượu đây mà..
Cô mang thức ăn và cơm đi hâm nóng rồi cho vào bát, đặt trước mặt Bạch Xuyên. Tưởng Vân suy nghĩ một chút rồi lại mang cho Bạch Xuyên một ly nước nóng.
Bạch Xuyên như hổ đói ăn sạch cơm trong bát, sau vài ba lần xúc đã thấy đáy bát. Anh đứng dậy, lắc lắc đầu định đi ra thì thấy Bạch Mẫn đi vào với vẻ mặt thần bí.
Bạch Mẫn nháy mắt một cái, hỏi Bạch Xuyên: "Bạch Xuyên, anh có người yêu chưa?"
Bạch Xuyên sững sờ, trong lúc chốc lát đầu óc không thể suy nghĩ được gì.
Tưởng Vân nói với Bạch Mẫn: "Anh ấy chắc là đã uống rượu rồi, cô hỏi cái này làm gì? Hỏi là có thể hỏi ra một câu trả lời chắc chắn được à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Mẫn không thèm nghe lời Tưởng Vân nói, hỏi thẳng luôn: "Bạch Xuyên, em giới thiệu Tưởng Vân cho anh làm người yêu nhé. Anh có đồng ý không?"
Khuôn mặt Tưởng Vân trong nháy mắt đỏ bừng lên, hơi nóng tràn ra cả sau tai, cổ cũng không nhịn được mà đỏ bừng một mảng.
Lần này Bạch Xuyên đã nghe rõ ràng, anh nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân một chút rồi nghiêm túc gật đầu: "Anh đồng ý."
Một làn pháo hoa nổ tung trong đầu Tưởng Vân, tay chân cô luống cuống không biết đặt ở đâu.
Đặc biệt là ánh mắt Bạch Xuyên nhìn cô.
Trong đôi mắt đó dường như có ánh lửa, đâu đâu cũng đều không ổn.
Tưởng Vân cười nhạo bản thân chưa trải qua mặt to lớn nào của xã hội cả, cô cố ép bản thân bình tĩnh lại. Chỉ thấy Bạch Xuyên cao hơn cô đột nhiên bổ nhào thẳng tới phía cô.
Bạch Mẫn bị tiến độ nhanh như vậy dọa sợ: "Chời đựu, không thể nào, lúc nãy anh mới chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà giờ đã bổ nhào vào người ta thế này rồi á?"
Tưởng Vân vô thức dùng mô hình y tế trong chỗ trú ẩn Tinh Hà để kiểm tra sức khỏe cho Bạch Xuyên, phát hiện Bạch Xuyên chỉ là dầm mưa nên xuất hiện triệu chứng cảm lạnh thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô lại nghe thấy mấy lời kỳ quái của Bạch Mẫn.
Tương Vân tự cho là mình có giáo dưỡng tốt, nhưng lúc này cũng bị phá vỡ: "Bà mịa nhà cô, cô không thấy anh ấy bị ốm à? Trán nóng như lửa đốt vậy mà cô khịa?"
"Hả????" Bạch Mẫn trợn tròn mắt: "Anh ấy ốm á? Chắc chắn là bị cảm lạnh do mắc mưa rồi. Trên người nồng nặc mùi rượu như thế. Anh ấy uống dưới mưa à? Để tôi đi lấy thuốc cho anh ấy, chờ một lát, tôi mang thuốc tới ngay đây."
Bạch Mẫn vội vàng trở về nhà, lấy từ kho siêu thị ra một hộp thuốc cảm Khang Lai, xé niêm phong ra rồi dùng một tờ giấy bọc kỹ lại, vừa định mang đến cho Tưởng Vân thì Trương Xuân Hoa thò đầu nhìn qua: "Mẫn Mẫn, cô đang mò mẫm gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro