Chương 30 - Anh Ghét Nhất Là Kiểu Tư Tưởng Lệch Lạc Tà Đạo Như Này!
Ý Nghĩ Của Trươ...
Từ Tửu
2024-08-14 09:57:57
Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa làm tổ trong phòng ăn cơm, Tưởng Vân nói được làm được, thật sự không động tới phần cơm để dành cho Bạch Xuyên. Cô trở về phòng, dặn dò Vân Trù làm một thùng gà rán, còn pha thêm một ly nước trái cây, ăn uống xong xuôi trong nơi trú ẩn, sau đó lau khô miệng rồi mới ra ngoài.
Mấy thứ vừa mới chuyển vào cần phải cọ rửa rồi mới sử dụng được. Tưởng Vân vừa vệ sinh đồ đạc, vừa đợi Bạch Xuyên cúng giỗ xong trở về.
Trong phòng phía Tây, Trương Xuân Hoa bộc lộ vẻ mặt cực kỳ xuất sắc: “Mẫn Mẫn, kỹ thuật nấu ăn của Tưởng Vân tốt như thế à? Nấu ăn ngon hơn mẹ tôi nhiều luôn á." Trương Xuân Hoa mải mê ăn đến quên cả khóc.
Bạch Mẫn cảm thấy sủi cảo này ăn rất ngon, cô ta ăn tận ba cái xong mới trả lời Trương Xuân Hoa: “Tài nấu ăn của tôi cũng không kém đâu, nếu Tưởng Vân không nấu ngon bằng tôi thì làm sao tôi lại bảo cô ta nấu làm gì."
"Tôi cũng muốn mua một căn phòng ở bên này, cô từng ở khu thanh niên trí thức rồi thì cũng biết hoàn cảnh ở bên kia như thế nào mà. Bên kia nhiều người, lúc đi vệ sinh, thỉnh thoảng lại có nam thanh niên trí thức xông vào. Còn có mấy tên lưu manh vô công rỗi nghề trong thôn hay mượn cớ vào nhà vệ sinh để nhìn trộm. Mỗi ngày đi vệ sinh đều giống như đi đánh giặc ấy. Tiếc là tôi không có nhiều tiền, không mua nổi được một căn phòng."
Sau khi nói xong, Trương Xuân Hoa háo hức nhìn Bạch Mẫn.
Làm sao Bạch Mẫn có thể không hiểu ý của cô ấy chứ?
Đơn giản là: Cô mua một căn ở phía Tây, thêm một mình tôi nữa cũng không sợ chật, chỉ cần cô rộng rãi một chút là tôi sẽ tới ngủ cùng cô.
Nhưng mà Bạch Mẫn cũng không thể tự nhiên mà rộng rãi như thế.
Tại sao cô ta lại phải tự bỏ tiền để mua nhà ra ở riêng cơ chứ?
Một là trong tay cô ta có lương thực được phân phát, biết cách lượn một vòng trên huyện là có thể đổi được tiền ở chợ đen, năm mươi đồng cũng không phải số tiền lớn. Hai là vì che dấu bí mật bàn tay vàng kho siêu thị của cô ta.
Nếu cô ta cho Trương Xuân Hoa vào ở cùng, đến lúc đấy làm chuyện gì cũng phải kiêng dè ngó trước ngó sau, mắc gì cô ta phải tự rước khổ vào người?
Bạch Mẫn cũng không phải là người hiền lành, Trương Xuân Hoa càng muốn cô ta rộng rãi thì cô ta lại càng muốn chuyển sang chủ đề khác.
Bạch Mân mở miệng, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Bây giờ nói mấy cái này thì còn có ích lợi gì đâu? Hiện tại cho dù cô muốn mua cũng không mua được. Lúc tôi mua cái phòng phía Tây này, đại đội trưởng nói là nhà chính và phòng ở phía Đông kia đúng lúc lại có một thanh niên trí thức ở trọ rồi, không thể bán được đâu. Nhưng nếu cô thực sự muốn chuyển đến đây, tôi nghĩ cô có thể xây một căn gần bức tường ở phía Nam, thế này cô có thể yên tâm mà ở rồi. Một gian phòng dù sao vẫn còn tốt hơn là ngăn cách một bức tường."
Trương Xuân Hoa có một chút động lòng: “Xây một căn phòng phải tốn khoảng bao nhiêu tiền thế?"
"Dù thế nào thì cũng phải hơn mấy chục. Hơn nữa còn phải sắm sửa thêm đủ loại đồ dùng trong nhà, cái gì cũng tốn tiền hết."
Trương Xuân Hoa nghe Bạch Mẫn nói như thế cũng chẳng còn một chút động lòng nào nữa, cô ấy cười mỉa mai hai tiếng: “Tôi cảm thấy khu thanh niên trí thức thích hợp hơn á!. Đợi tới khi nào bên đây có phòng trống, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với đại đội trưởng, xem có thể chuyển tôi đến đấy hay không."
Bạch Mẫn yên tâm ăn sủi cảo, không tiếp tục trả lời vấn đề đấy nữa.
Mấy thứ vừa mới chuyển vào cần phải cọ rửa rồi mới sử dụng được. Tưởng Vân vừa vệ sinh đồ đạc, vừa đợi Bạch Xuyên cúng giỗ xong trở về.
Trong phòng phía Tây, Trương Xuân Hoa bộc lộ vẻ mặt cực kỳ xuất sắc: “Mẫn Mẫn, kỹ thuật nấu ăn của Tưởng Vân tốt như thế à? Nấu ăn ngon hơn mẹ tôi nhiều luôn á." Trương Xuân Hoa mải mê ăn đến quên cả khóc.
Bạch Mẫn cảm thấy sủi cảo này ăn rất ngon, cô ta ăn tận ba cái xong mới trả lời Trương Xuân Hoa: “Tài nấu ăn của tôi cũng không kém đâu, nếu Tưởng Vân không nấu ngon bằng tôi thì làm sao tôi lại bảo cô ta nấu làm gì."
"Tôi cũng muốn mua một căn phòng ở bên này, cô từng ở khu thanh niên trí thức rồi thì cũng biết hoàn cảnh ở bên kia như thế nào mà. Bên kia nhiều người, lúc đi vệ sinh, thỉnh thoảng lại có nam thanh niên trí thức xông vào. Còn có mấy tên lưu manh vô công rỗi nghề trong thôn hay mượn cớ vào nhà vệ sinh để nhìn trộm. Mỗi ngày đi vệ sinh đều giống như đi đánh giặc ấy. Tiếc là tôi không có nhiều tiền, không mua nổi được một căn phòng."
Sau khi nói xong, Trương Xuân Hoa háo hức nhìn Bạch Mẫn.
Làm sao Bạch Mẫn có thể không hiểu ý của cô ấy chứ?
Đơn giản là: Cô mua một căn ở phía Tây, thêm một mình tôi nữa cũng không sợ chật, chỉ cần cô rộng rãi một chút là tôi sẽ tới ngủ cùng cô.
Nhưng mà Bạch Mẫn cũng không thể tự nhiên mà rộng rãi như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao cô ta lại phải tự bỏ tiền để mua nhà ra ở riêng cơ chứ?
Một là trong tay cô ta có lương thực được phân phát, biết cách lượn một vòng trên huyện là có thể đổi được tiền ở chợ đen, năm mươi đồng cũng không phải số tiền lớn. Hai là vì che dấu bí mật bàn tay vàng kho siêu thị của cô ta.
Nếu cô ta cho Trương Xuân Hoa vào ở cùng, đến lúc đấy làm chuyện gì cũng phải kiêng dè ngó trước ngó sau, mắc gì cô ta phải tự rước khổ vào người?
Bạch Mẫn cũng không phải là người hiền lành, Trương Xuân Hoa càng muốn cô ta rộng rãi thì cô ta lại càng muốn chuyển sang chủ đề khác.
Bạch Mân mở miệng, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Bây giờ nói mấy cái này thì còn có ích lợi gì đâu? Hiện tại cho dù cô muốn mua cũng không mua được. Lúc tôi mua cái phòng phía Tây này, đại đội trưởng nói là nhà chính và phòng ở phía Đông kia đúng lúc lại có một thanh niên trí thức ở trọ rồi, không thể bán được đâu. Nhưng nếu cô thực sự muốn chuyển đến đây, tôi nghĩ cô có thể xây một căn gần bức tường ở phía Nam, thế này cô có thể yên tâm mà ở rồi. Một gian phòng dù sao vẫn còn tốt hơn là ngăn cách một bức tường."
Trương Xuân Hoa có một chút động lòng: “Xây một căn phòng phải tốn khoảng bao nhiêu tiền thế?"
"Dù thế nào thì cũng phải hơn mấy chục. Hơn nữa còn phải sắm sửa thêm đủ loại đồ dùng trong nhà, cái gì cũng tốn tiền hết."
Trương Xuân Hoa nghe Bạch Mẫn nói như thế cũng chẳng còn một chút động lòng nào nữa, cô ấy cười mỉa mai hai tiếng: “Tôi cảm thấy khu thanh niên trí thức thích hợp hơn á!. Đợi tới khi nào bên đây có phòng trống, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với đại đội trưởng, xem có thể chuyển tôi đến đấy hay không."
Bạch Mẫn yên tâm ăn sủi cảo, không tiếp tục trả lời vấn đề đấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro