Ah…
2024-08-14 06:07:40
Dư Mạn Linh không thể chịu nổi cách nói chuyện dâm tục này của anh, cô quay mặt đi.
Đôi môi đỏ hồng sưng lên vì bị hôn, tức giận cắn mạnh vào cánh tay khỏe khoắn của Đổng Kiến Huy.
Nương theo động tác va chạm của anh, thỉnh thoảng còn phát ra vài thanh âm giọng mũi nhỏ nhặt, thoải mái than nhẹ.
"Ưm ưm…"
"Uh uh…"
Đổng Kiến Huy dường như không cảm thấy đau nhức, một nửa cơ thể vạm vỡ của anh, gần như che phủ hết người vợ dưới thân mình.
Anh hơi ngẩng đầu lên, duỗi thẳng eo, tăng nhanh tốc độ ra vào.
Không thể chịu được tốc độ nhanh như vậy, ma sát va chạm, Dư Mạn Linh mở miệng ra, phát ra cảm giác sắp đến bờ vực của sự khoái cảm.
"Ah ah ah ah…"
Tại lúc cao trào xuất tinh, Đổng Kiến Huy rút côn thịt ra, một dòng tinh dịch đặc sệt bắn ra xung quanh huyệt, kể cả khe mông cũng lưu lại vết dịch.
Nhìn thấy lúc này, Trương Tiểu Yến vừa như người mất hồn, bước chân rối loạn, vội vã rời đi.
Đổng Kiến Cường ngồi trong phòng, đầu cũng không ngẩng lên, ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi tay linh hoạt đan một cái giỏ tre.
Trương Tiểu Yến về đến nhà, đứng ở trước cửa, chăm chú nhìn người đàn ông của mình, anh ta không cao bằng lão Tam thì cũng thôi đi, tướng mạo trông cũng rất tầm thường.
Vừa rồi ở nhà lão Tam cô ta nhìn đến phía dưới đã ướt sũng rồi, cơ thể thật trống vắng.
Nghĩ đến cảnh tượng côn thịt của lão Tam ở trong người vợ, đâm mạnh, trượt ra trượt vào như đóng cọc.
Cô ta tiến về phía trước, tóm lấy cái giỏ tre đan dở trong tay chồng mình ném đi.
Đưa tay ra cởi thắt lưng của anh, động tác thành thục, giọng điệu vội vàng sốt ruột.
"Cường tử, em muốn, mau sờ ngực của em đi."
Đổng Kiến Cường nhìn vợ mình, có vẻ không thể chờ đợi được nữa, dáng vẻ cô ta lẳng lơ dâm đãng, nhưng vẫn như cũ không có chút hứng thú nào.
Nhưng anh ta vẫn làm theo những gì cô ta muốn, cách lớp vải quần áo, chạm vào ngực của cô ta, không có chút cảm xúc nào mà nhào nặn chúng.
Nhưng mà, toàn bộ quá trình đều không có ý định động thủ cởi quần áo của cô ta ra.
Trương Tiểu Yến thành thục cởi quần của người đàn ông ra, nhìn côn thịt cúi rũ, cô ta liếm láp xung quanh nó, cầm lấy di chuyển đưa lên đưa xuống.
Một lúc sau, thứ đồ đó, mới hơi đứng dậy.
Cô ta không chờ được đã tự mình cởi quần ra, mở hai chân ra ngồi lên.
Hai tay còn lại tùy tiện kéo lấy áo Đổng Kiến Cường, nâng cơ thể lên, bản thân tự mình động lên xuống liên tục, trong lúc mở miệng rên rỉ.
"Lão Tam, mau dùng côn thịt của em chơi chị đi."
Cô ta hoàn toàn không nhận ra bản thân đã nói cái gì, nhưng lão Nhị lại còn rất tỉnh táo, lúc vợ của mình mở miệng nói lão Tam chơi cô ta đi vẫn nghe thấy được.
Căm phẫn đứng dậy, đẩy người đang ở trên người mình xuống đất, đồng tử màu nâu gỗ sắp nứt ra, không thể kiềm chế được cơn giận mà chửi bới.
"Thứ đĩ vô liêm sỉ này, mày vừa gọi ai đấy?" Trong giọng nói đầy sự tức giận.
Trương Tiểu Yến ngã xuống đất, thậm chí còn không nhận ra rằng trong tiềm thức của cô ta đã thốt lên, đã gọi lão Tam.
Nhưng nhìn thấy chồng mình, vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy thanh tre trên mặt đất, hướng tới chỗ chính mình chào hỏi.
Cô ta sợ đến mức hét loạn lên, không để tâm đến quần áo của bản thân còn đang xộc xệch, chạy trốn khắp nơi.
Ngay cả khi như vậy rồi, cô ta vẫn bị đánh.
Đôi môi đỏ hồng sưng lên vì bị hôn, tức giận cắn mạnh vào cánh tay khỏe khoắn của Đổng Kiến Huy.
Nương theo động tác va chạm của anh, thỉnh thoảng còn phát ra vài thanh âm giọng mũi nhỏ nhặt, thoải mái than nhẹ.
"Ưm ưm…"
"Uh uh…"
Đổng Kiến Huy dường như không cảm thấy đau nhức, một nửa cơ thể vạm vỡ của anh, gần như che phủ hết người vợ dưới thân mình.
Anh hơi ngẩng đầu lên, duỗi thẳng eo, tăng nhanh tốc độ ra vào.
Không thể chịu được tốc độ nhanh như vậy, ma sát va chạm, Dư Mạn Linh mở miệng ra, phát ra cảm giác sắp đến bờ vực của sự khoái cảm.
"Ah ah ah ah…"
Tại lúc cao trào xuất tinh, Đổng Kiến Huy rút côn thịt ra, một dòng tinh dịch đặc sệt bắn ra xung quanh huyệt, kể cả khe mông cũng lưu lại vết dịch.
Nhìn thấy lúc này, Trương Tiểu Yến vừa như người mất hồn, bước chân rối loạn, vội vã rời đi.
Đổng Kiến Cường ngồi trong phòng, đầu cũng không ngẩng lên, ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi tay linh hoạt đan một cái giỏ tre.
Trương Tiểu Yến về đến nhà, đứng ở trước cửa, chăm chú nhìn người đàn ông của mình, anh ta không cao bằng lão Tam thì cũng thôi đi, tướng mạo trông cũng rất tầm thường.
Vừa rồi ở nhà lão Tam cô ta nhìn đến phía dưới đã ướt sũng rồi, cơ thể thật trống vắng.
Nghĩ đến cảnh tượng côn thịt của lão Tam ở trong người vợ, đâm mạnh, trượt ra trượt vào như đóng cọc.
Cô ta tiến về phía trước, tóm lấy cái giỏ tre đan dở trong tay chồng mình ném đi.
Đưa tay ra cởi thắt lưng của anh, động tác thành thục, giọng điệu vội vàng sốt ruột.
"Cường tử, em muốn, mau sờ ngực của em đi."
Đổng Kiến Cường nhìn vợ mình, có vẻ không thể chờ đợi được nữa, dáng vẻ cô ta lẳng lơ dâm đãng, nhưng vẫn như cũ không có chút hứng thú nào.
Nhưng anh ta vẫn làm theo những gì cô ta muốn, cách lớp vải quần áo, chạm vào ngực của cô ta, không có chút cảm xúc nào mà nhào nặn chúng.
Nhưng mà, toàn bộ quá trình đều không có ý định động thủ cởi quần áo của cô ta ra.
Trương Tiểu Yến thành thục cởi quần của người đàn ông ra, nhìn côn thịt cúi rũ, cô ta liếm láp xung quanh nó, cầm lấy di chuyển đưa lên đưa xuống.
Một lúc sau, thứ đồ đó, mới hơi đứng dậy.
Cô ta không chờ được đã tự mình cởi quần ra, mở hai chân ra ngồi lên.
Hai tay còn lại tùy tiện kéo lấy áo Đổng Kiến Cường, nâng cơ thể lên, bản thân tự mình động lên xuống liên tục, trong lúc mở miệng rên rỉ.
"Lão Tam, mau dùng côn thịt của em chơi chị đi."
Cô ta hoàn toàn không nhận ra bản thân đã nói cái gì, nhưng lão Nhị lại còn rất tỉnh táo, lúc vợ của mình mở miệng nói lão Tam chơi cô ta đi vẫn nghe thấy được.
Căm phẫn đứng dậy, đẩy người đang ở trên người mình xuống đất, đồng tử màu nâu gỗ sắp nứt ra, không thể kiềm chế được cơn giận mà chửi bới.
"Thứ đĩ vô liêm sỉ này, mày vừa gọi ai đấy?" Trong giọng nói đầy sự tức giận.
Trương Tiểu Yến ngã xuống đất, thậm chí còn không nhận ra rằng trong tiềm thức của cô ta đã thốt lên, đã gọi lão Tam.
Nhưng nhìn thấy chồng mình, vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy thanh tre trên mặt đất, hướng tới chỗ chính mình chào hỏi.
Cô ta sợ đến mức hét loạn lên, không để tâm đến quần áo của bản thân còn đang xộc xệch, chạy trốn khắp nơi.
Ngay cả khi như vậy rồi, cô ta vẫn bị đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro