Sống Lại
2024-08-14 06:07:40
Đổng Kiến Huy đang nằm trong phòng bệnh VIP, khoảnh khắc đôi mắt nhắm lại, trong ánh mắt chứa đầy sự già nua và vẩn đục ấy trào ra những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
Cả đời này của anh, có lỗi nhất chính là với vợ con mình.
Người vợ xinh đẹp thanh tao của anh, năm mười tám tuổi thông qua hôn nhân trao đổi phải gả cho tên nghèo rớt mồng tơi là anh.
Từ khi về nhà Đổng Kiến Huy, cô không được hưởng lấy một ngày tốt lành nào. Thậm chí đến tháng thứ tư sau khi sinh con gái, cô đã không thể chịu đựng được việc bị anh đánh đập mắng chửi, và phải chịu đói khát cơ cực nên cô không có sữa làm cho đứa nhỏ ngày nào cũng gào khóc vì đói.
Cuối cùng, khi trước mắt không còn thấy bất cứ tia hy vọng nào, cô đã ôm theo đứa nhỏ nhảy sông tự vẫn.
Cũng bởi vì vậy, mà anh cả, anh hai và cả em gái trong nhà đều đã đoạn tuyệt quan hệ với Đổng Kiến Huy.
Người trong thôn cũng tránh anh như rắn rết, nên sau khi an táng vợ và con gái, anh dứt khoát rời khỏi thôn nhỏ trên núi nơi mình đã sống từ nhỏ.
Anh lên thành phố, tích góp từng chút một, bắt kịp trào lưu cải cách kinh tế, từng bước làm giàu, đến tuổi trung niên đã trở thành ông chủ của một công ty niêm yết, giàu có nức tiếng.
Mặc dù sở hữu gia tài bạc tỷ, nhưng anh cả đời cũng chưa từng cưới thêm vợ!
Đến tận khi qua đời, cũng chỉ có trợ lý và luật sư riêng của anh túc trực bên giường bệnh.
Lần nữa mở mắt ra, cảm thấy đầu từng cơn đau nhói, Đổng Kiến Huy phải kêu nhẹ một tiếng, con ngươi đen nhánh sáng quắt, nhìn chằm chằm mái nhà đổ nát phía trên, sững sờ một hồi lâu.
Mình không phải đã chết ở bệnh viện sao? Nơi này như thế nào lại trông rất giống ngôi nhà cũ của mình trước kia?
Anh nghi hoặc chống người ngồi dậy, đập vào mắt anh là Dư Mạn Linh trần như nhộng đang cuộn tròn ở cuối giường.
Anh chỉ thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhợt nhạt của cô trông thật yếu ớt, trong ánh mắt xám xịt lộ ra tĩch mịch đáng sợ.
Cơ thể trắng trẻo và hoàn mỹ ban đầu nay lại bị bao phủ bởi ngang dọc vết bầm tím chằng chịt.
Hai mắt bỗng thấy cay xè và đỏ lên, không biết mình có phải đang nằm mơ hay không, anh buột miệng gọi lên:
“Vợ.” Thanh âm khàn khàn pha lẫn sự nghẹn ngào.
Khi anh muốn lao vào ôm lấy cô, cô lập tức hét lên dữ dội.
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi.” Giọng nói phát ra đầy sự thê lương.
Nhìn cô như vậy, Đổng Kiến Huy dừng động tác, thấy cả cơ thể vợ mình run rẩy không ngừng, đầu óc anh nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô đang cầm tiền mượn về từ nhà mẹ đẻ chuẩn bị mua bột ngũ cốc cho đứa nhỏ. Nhưng sau khi bị tên khốn như anh phát hiện, anh đã giật lấy để mua rượu uống.
Sau khi uống say trở về nhà, anh lại hành hạ cô một cách thô bạo ở trên giường, động thủ đánh cô, dùng đủ mọi lời lẽ thô tục nói với cô.
Mắng cô là đồ lẳng lơ, gọi cô là vạn người cưỡi, là đồ đê tiện vạn người đè.
Nghĩ đến đây, anh thầm mắng mình là súc sinh, giơ tay hung hăng tự tát mình hơn chục cái bạt tai, hai má rất nhanh đã sưng đỏ lên.
Dư Mạn Linh khóe mắt ngấn lệ, lẳng lặng nhìn hành động của anh, nhịn không được nở nụ cười mỉa mai.
Cô đã không thể nhớ nổi, anh đây là lần thứ bao nhiêu rồi!
Sau khi tỉnh rượu, lần nào anh cũng quỳ xuống bảo đảm sẽ sửa đổi, nhưng cho tới bây giờ chưa lần nào mà anh thay đổi cả!
Cô có thể nhẫn nhục chịu đựng sự chửi rủa và tra tấn của anh trên giường, nhưng không thể chịu đựng được việc đứa nhỏ không có gì ăn, gào khóc mỗi ngày những lúc đói.
Lúc này, đứa nhỏ cất tiếng khóc nỉ non, khiến Dư Mạn Linh hốt hoảng vội mặc lại quần áo, xuống giường ôm con gái đặt trên chiếc giường nhỏ cũ nát.
Cô đưa đầu vú có chút sưng đỏ đút vào miệng bé con, mặc cho đứa bé hút thật mạnh, phảng phất như không cảm nhận được đau đớn.
Bé con không thể hút ra sữa, phun núm vú ra, bắt đầu khóc lớn một lần nữa.
Cả đời này của anh, có lỗi nhất chính là với vợ con mình.
Người vợ xinh đẹp thanh tao của anh, năm mười tám tuổi thông qua hôn nhân trao đổi phải gả cho tên nghèo rớt mồng tơi là anh.
Từ khi về nhà Đổng Kiến Huy, cô không được hưởng lấy một ngày tốt lành nào. Thậm chí đến tháng thứ tư sau khi sinh con gái, cô đã không thể chịu đựng được việc bị anh đánh đập mắng chửi, và phải chịu đói khát cơ cực nên cô không có sữa làm cho đứa nhỏ ngày nào cũng gào khóc vì đói.
Cuối cùng, khi trước mắt không còn thấy bất cứ tia hy vọng nào, cô đã ôm theo đứa nhỏ nhảy sông tự vẫn.
Cũng bởi vì vậy, mà anh cả, anh hai và cả em gái trong nhà đều đã đoạn tuyệt quan hệ với Đổng Kiến Huy.
Người trong thôn cũng tránh anh như rắn rết, nên sau khi an táng vợ và con gái, anh dứt khoát rời khỏi thôn nhỏ trên núi nơi mình đã sống từ nhỏ.
Anh lên thành phố, tích góp từng chút một, bắt kịp trào lưu cải cách kinh tế, từng bước làm giàu, đến tuổi trung niên đã trở thành ông chủ của một công ty niêm yết, giàu có nức tiếng.
Mặc dù sở hữu gia tài bạc tỷ, nhưng anh cả đời cũng chưa từng cưới thêm vợ!
Đến tận khi qua đời, cũng chỉ có trợ lý và luật sư riêng của anh túc trực bên giường bệnh.
Lần nữa mở mắt ra, cảm thấy đầu từng cơn đau nhói, Đổng Kiến Huy phải kêu nhẹ một tiếng, con ngươi đen nhánh sáng quắt, nhìn chằm chằm mái nhà đổ nát phía trên, sững sờ một hồi lâu.
Mình không phải đã chết ở bệnh viện sao? Nơi này như thế nào lại trông rất giống ngôi nhà cũ của mình trước kia?
Anh nghi hoặc chống người ngồi dậy, đập vào mắt anh là Dư Mạn Linh trần như nhộng đang cuộn tròn ở cuối giường.
Anh chỉ thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhợt nhạt của cô trông thật yếu ớt, trong ánh mắt xám xịt lộ ra tĩch mịch đáng sợ.
Cơ thể trắng trẻo và hoàn mỹ ban đầu nay lại bị bao phủ bởi ngang dọc vết bầm tím chằng chịt.
Hai mắt bỗng thấy cay xè và đỏ lên, không biết mình có phải đang nằm mơ hay không, anh buột miệng gọi lên:
“Vợ.” Thanh âm khàn khàn pha lẫn sự nghẹn ngào.
Khi anh muốn lao vào ôm lấy cô, cô lập tức hét lên dữ dội.
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi.” Giọng nói phát ra đầy sự thê lương.
Nhìn cô như vậy, Đổng Kiến Huy dừng động tác, thấy cả cơ thể vợ mình run rẩy không ngừng, đầu óc anh nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô đang cầm tiền mượn về từ nhà mẹ đẻ chuẩn bị mua bột ngũ cốc cho đứa nhỏ. Nhưng sau khi bị tên khốn như anh phát hiện, anh đã giật lấy để mua rượu uống.
Sau khi uống say trở về nhà, anh lại hành hạ cô một cách thô bạo ở trên giường, động thủ đánh cô, dùng đủ mọi lời lẽ thô tục nói với cô.
Mắng cô là đồ lẳng lơ, gọi cô là vạn người cưỡi, là đồ đê tiện vạn người đè.
Nghĩ đến đây, anh thầm mắng mình là súc sinh, giơ tay hung hăng tự tát mình hơn chục cái bạt tai, hai má rất nhanh đã sưng đỏ lên.
Dư Mạn Linh khóe mắt ngấn lệ, lẳng lặng nhìn hành động của anh, nhịn không được nở nụ cười mỉa mai.
Cô đã không thể nhớ nổi, anh đây là lần thứ bao nhiêu rồi!
Sau khi tỉnh rượu, lần nào anh cũng quỳ xuống bảo đảm sẽ sửa đổi, nhưng cho tới bây giờ chưa lần nào mà anh thay đổi cả!
Cô có thể nhẫn nhục chịu đựng sự chửi rủa và tra tấn của anh trên giường, nhưng không thể chịu đựng được việc đứa nhỏ không có gì ăn, gào khóc mỗi ngày những lúc đói.
Lúc này, đứa nhỏ cất tiếng khóc nỉ non, khiến Dư Mạn Linh hốt hoảng vội mặc lại quần áo, xuống giường ôm con gái đặt trên chiếc giường nhỏ cũ nát.
Cô đưa đầu vú có chút sưng đỏ đút vào miệng bé con, mặc cho đứa bé hút thật mạnh, phảng phất như không cảm nhận được đau đớn.
Bé con không thể hút ra sữa, phun núm vú ra, bắt đầu khóc lớn một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro