Không Bán Con G...
2024-08-14 06:07:40
Đứa nhỏ lại khóc lần nữa, làm Đổng Kiến Huy bị thu hút, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào bé con, anh lập tức bước chân xuống giường làm nó kêu cót két.
Anh nhặt quần áo dưới đất lên, vội vàng mặc lên người, nói với người vợ đang lẳng lặng rơi nước mắt.
“Chờ ở đây, anh sẽ đi mua ngũ cốc cho con.” Anh khom người vén rèm lên, đi ra khỏi căn phòng ngủ đổ nát.
Đôi chân dài bước đi như bay đến cái quán nhỏ duy nhất ở trong làng.
Sống một cuộc đời mới, Đổng Kiến Huy cảm thán thân thể tuổi trẻ thật là tốt, bước đi mạnh mẽ như gió mà không cảm thấy các khớp xương trên cơ thể khó chịu.
Ông Lý chủ tiệm tạp hóa, nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt nhăn nheo cười nói.
"Lại mua rượu?"
Đời trước, Đổng Kiến Huy thân là một ông chủ lớn, giá trị con người từ lâu đã vượt qua vài tỷ, sớm không còn phải lo nghĩ chuyện tiền bạc.
Nhưng anh giờ phút này, khó xử đến mức trong túi ngay cả vài đồng tiền mua bột ngũ cốc cho đứa nhỏ cũng không lấy ra được.
Chỉ có thể xấu hổ mở miệng xin ghi sổ trước.
“Chú hai, cháu muốn mua chút bột ngũ cốc cho con, chú cứ ghi sổ lại, tiền ngày mai cháu đưa cho chú.”
Ông Lý lại nghe anh nói muốn nợ thêm lần nữa, đôi mắt khô vàng vẩn đục của ông ta nhìn chằm chằm vào những vết đỏ và sưng tấy trên mặt anh.
Anh là một người đàn ông cao hơn một mét tám, người khác cũng phải là anh, không thể biết được sau khi anh uống rượu say ở nhà, sau khi tỉnh dậy có tự đánh bản thân hay không.
Thằng nhóc này có vẻ ngoài quả thật là tốt, làng trên xóm dưới cũng không thể tìm thấy một người đàn ông nào rắn rỏi và đẹp trai như nó đâu.
Chỉ là anh quá tầm thường, quanh năm không làm được chuyện gì đàng hoàng, nếu không phải em gái anh đổi hôn, anh có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp lại học cao như vậy sao!
Nghĩ đến hai mẹ con đáng thương trong nhà anh.
Ông ta không nói lời nào, lấy trên kệ hàng xuống một cái túi đưa cho anh cầm.
Đổng Kiến Huy lấy được túi bột ngũ cốc, cảm kích nói lời cảm ơn, một chút cũng không dám chậm trễ, vội vã trở về nhà.
Còn chưa bước vào cái sân nhỏ trên mô đất, chợt nghe thấy trong phòng phát ra tiếng trẻ con khóc như mèo kêu, lộ ra vẻ yếu ớt.
Anh bước nhanh vào nhà.
Nhìn thấy vợ mình, cô vẫn giống như khi anh ra khỏi cửa, thân thể trần trụi, dấu vết xanh đỏ đan xen, giữa hai chân của cô vẫn còn lưu lại thứ tinh dịch trắng đục.
Toàn thân chỉ phủ một chiếc áo ngoài đã sờn cũ của anh.
Nhìn thấy như vậy, tim anh không khỏi nhói đau lên lần nữa, khàn giọng nói.
"Bột ngũ cốc đã mua về đây."
Nghe được lời anh nói, Dư Mạn Linh quả nhiên nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi bột ngũ cốc, cô lập tức cảnh giác, gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, khuôn mặt tái nhợt mang theo kinh hãi.
"Tôi cảnh cáo anh Đổng Kiến Huy, không được bán con gái tôi, nếu không tôi sẽ cùng chết với anh." Trong thanh âm tràn đầy cuồng loạn tuyệt vọng.
Đổng Kiến Huy sững người tại chỗ, mơ hồ nhớ rõ thật sự có chuyện như vậy, lúc đó anh muốn bán con gái của mình cho một cặp vợ chồng không có con trong thành phố.
Nghĩ đến đây, anh cảm giác tim mình lúc này đang rỉ máu.
Anh đã làm những chuyện khốn nạn gì! Chết cũng không đáng tiếc!
Anh cúi xuống, đặt bột ngũ cốc trong tay xuống chiếc giường cũ nát, đôi mắt anh đỏ hoe, mang theo một tia nghẹn ngào nói.
"Trước đây anh là một tên khốn nạn, anh sẽ không bán con gái mình, ngày mai anh liền sẽ ra ngoài thị trấn tìm việc làm." Nói xong, anh xoay người vén rèm đi ra ngoài.
Khi bước ra ngoài, anh lại hung hăng tự tát mình thêm vài cái nữa.
Quay đầu nhìn gian bếp tranh, bên trong tối om, ngay cả đến xoong nồi nghiêm chỉnh cũng không có.
Nếu anh nhớ không lầm, ở kiếp trước, chính là vào cuối tháng này, vợ mình mang theo đứa nhỏ tuyệt vọng nhảy xuống hồ chứa nước.
Chỉ nghĩ đến đây là toàn thân anh tê dại, không kịp thương tâm, mắt thấy trời đã gần tối, trong nhà lại không có gì ăn.
Lại lần nữa vội vàng ra khỏi cửa, hướng về hướng hồ chứa nước đi đến.
Trên đường đi anh mượn thêm một cái lưới đánh cá.
Sau hai mươi phút đi bộ, anh đã đến hạ lưu hồ chứa, cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra một thân hình cường tráng màu đồng.
Trên người chỉ chừa độc nhất một chiếc quần cộc, anh lao xuống nước với chiếc lưới trong tay và biến mất.
Nếu thích nhất định phải cất giữ, chỉ xin một cơn sóng tình yêu.
Anh nhặt quần áo dưới đất lên, vội vàng mặc lên người, nói với người vợ đang lẳng lặng rơi nước mắt.
“Chờ ở đây, anh sẽ đi mua ngũ cốc cho con.” Anh khom người vén rèm lên, đi ra khỏi căn phòng ngủ đổ nát.
Đôi chân dài bước đi như bay đến cái quán nhỏ duy nhất ở trong làng.
Sống một cuộc đời mới, Đổng Kiến Huy cảm thán thân thể tuổi trẻ thật là tốt, bước đi mạnh mẽ như gió mà không cảm thấy các khớp xương trên cơ thể khó chịu.
Ông Lý chủ tiệm tạp hóa, nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt nhăn nheo cười nói.
"Lại mua rượu?"
Đời trước, Đổng Kiến Huy thân là một ông chủ lớn, giá trị con người từ lâu đã vượt qua vài tỷ, sớm không còn phải lo nghĩ chuyện tiền bạc.
Nhưng anh giờ phút này, khó xử đến mức trong túi ngay cả vài đồng tiền mua bột ngũ cốc cho đứa nhỏ cũng không lấy ra được.
Chỉ có thể xấu hổ mở miệng xin ghi sổ trước.
“Chú hai, cháu muốn mua chút bột ngũ cốc cho con, chú cứ ghi sổ lại, tiền ngày mai cháu đưa cho chú.”
Ông Lý lại nghe anh nói muốn nợ thêm lần nữa, đôi mắt khô vàng vẩn đục của ông ta nhìn chằm chằm vào những vết đỏ và sưng tấy trên mặt anh.
Anh là một người đàn ông cao hơn một mét tám, người khác cũng phải là anh, không thể biết được sau khi anh uống rượu say ở nhà, sau khi tỉnh dậy có tự đánh bản thân hay không.
Thằng nhóc này có vẻ ngoài quả thật là tốt, làng trên xóm dưới cũng không thể tìm thấy một người đàn ông nào rắn rỏi và đẹp trai như nó đâu.
Chỉ là anh quá tầm thường, quanh năm không làm được chuyện gì đàng hoàng, nếu không phải em gái anh đổi hôn, anh có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp lại học cao như vậy sao!
Nghĩ đến hai mẹ con đáng thương trong nhà anh.
Ông ta không nói lời nào, lấy trên kệ hàng xuống một cái túi đưa cho anh cầm.
Đổng Kiến Huy lấy được túi bột ngũ cốc, cảm kích nói lời cảm ơn, một chút cũng không dám chậm trễ, vội vã trở về nhà.
Còn chưa bước vào cái sân nhỏ trên mô đất, chợt nghe thấy trong phòng phát ra tiếng trẻ con khóc như mèo kêu, lộ ra vẻ yếu ớt.
Anh bước nhanh vào nhà.
Nhìn thấy vợ mình, cô vẫn giống như khi anh ra khỏi cửa, thân thể trần trụi, dấu vết xanh đỏ đan xen, giữa hai chân của cô vẫn còn lưu lại thứ tinh dịch trắng đục.
Toàn thân chỉ phủ một chiếc áo ngoài đã sờn cũ của anh.
Nhìn thấy như vậy, tim anh không khỏi nhói đau lên lần nữa, khàn giọng nói.
"Bột ngũ cốc đã mua về đây."
Nghe được lời anh nói, Dư Mạn Linh quả nhiên nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi bột ngũ cốc, cô lập tức cảnh giác, gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, khuôn mặt tái nhợt mang theo kinh hãi.
"Tôi cảnh cáo anh Đổng Kiến Huy, không được bán con gái tôi, nếu không tôi sẽ cùng chết với anh." Trong thanh âm tràn đầy cuồng loạn tuyệt vọng.
Đổng Kiến Huy sững người tại chỗ, mơ hồ nhớ rõ thật sự có chuyện như vậy, lúc đó anh muốn bán con gái của mình cho một cặp vợ chồng không có con trong thành phố.
Nghĩ đến đây, anh cảm giác tim mình lúc này đang rỉ máu.
Anh đã làm những chuyện khốn nạn gì! Chết cũng không đáng tiếc!
Anh cúi xuống, đặt bột ngũ cốc trong tay xuống chiếc giường cũ nát, đôi mắt anh đỏ hoe, mang theo một tia nghẹn ngào nói.
"Trước đây anh là một tên khốn nạn, anh sẽ không bán con gái mình, ngày mai anh liền sẽ ra ngoài thị trấn tìm việc làm." Nói xong, anh xoay người vén rèm đi ra ngoài.
Khi bước ra ngoài, anh lại hung hăng tự tát mình thêm vài cái nữa.
Quay đầu nhìn gian bếp tranh, bên trong tối om, ngay cả đến xoong nồi nghiêm chỉnh cũng không có.
Nếu anh nhớ không lầm, ở kiếp trước, chính là vào cuối tháng này, vợ mình mang theo đứa nhỏ tuyệt vọng nhảy xuống hồ chứa nước.
Chỉ nghĩ đến đây là toàn thân anh tê dại, không kịp thương tâm, mắt thấy trời đã gần tối, trong nhà lại không có gì ăn.
Lại lần nữa vội vàng ra khỏi cửa, hướng về hướng hồ chứa nước đi đến.
Trên đường đi anh mượn thêm một cái lưới đánh cá.
Sau hai mươi phút đi bộ, anh đã đến hạ lưu hồ chứa, cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra một thân hình cường tráng màu đồng.
Trên người chỉ chừa độc nhất một chiếc quần cộc, anh lao xuống nước với chiếc lưới trong tay và biến mất.
Nếu thích nhất định phải cất giữ, chỉ xin một cơn sóng tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro