Chảy Sữa Rồi Hú...
2024-08-14 06:07:40
Trong giọng nói có chút run rẩy.
Mấy ngày nay, cô đều uống canh cá trích đều đặn, không biết thực sự có tác dụng hay không mà hai ngày nay, đứa bé đều ăn sữa mẹ chứ không uống sữa bột nữa.
Nhưng dù là như thế thì vẫn có rất nhiều sữa, ban ngày khi sữa về đến căng lên thì đều có chút đau.
Đêm qua còn bị cái kẻ không có da mặt này ăn bớt cho một chút, hôm nay là ban ngày, lúc này mới không khó chịu như vậy, thế nhưng mà sữa vẫn chảy về!
Mặt đỏ lên, cô phân tâm cúi đầu cởi nút áo ra.
Vốn dĩ cô không hề chú ý, Đổng Kiến Huy đang nhìn chằm chằm vào động tác của mình, với ánh mắt trông mong.
Chờ đến khi mới vừa cởi áo ngoài ra, lúc này cô mới bỗng nhiên phát hiện, người đàn ông vô liêm sỉ này lại đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình, cô xấu hổ nói với anh.
“Anh làm cái gì vậy? Mau đi ra đi, em muốn thay quần áo.”
Nhưng mà vốn dĩ Đổng Kiến Huy không có ý muốn đi ra ngoài, ngược lại đầu lại tiến sát vào thêm mấy phân, phả ra hơi thở ấm áp rồi nói.
“Vợ à, con ngủ rồi, nếu em cứ mãi căng sữa khó chịu như vậy thì để anh đến nhé.” Nói xong rồi vốn dĩ anh cũng không cho cô cơ hội phản ứng mà lao tới.
Cứ thế đẩy ngã người, thân hình cao lớn đè lên tấm thân mỏng manh mềm mại của cô.
Động tác nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngực của cô, một cặp ngực no đủ co giãn nhảy đánh ở trước mặt anh, thoang thoảng mùi sữa.
Hô hấp của Đổng Kiến Huy trầm xuống, há mồm rồi ngậm lấy nụ anh đào đẹp đẽ hồng nhuận hơi sưng to, đầu lưỡi ướt nóng mềm mại cuốn lấy đầu vú rồi hút lên.
Phát ra từng tiếng âm thanh hút sữa chậc chậc chậc.
Nước sữa cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong miệng rồi nuốt vào trong bụng,
Khi khoang miệng ướt nóng bao trùm lên, da đầu Dư Mạn Linh lập tức thoải mái tê dại, cơ thể bỗng run rẩy, trong giọng mũi tràn ra một tiếng kêu rên thoải mái.
Tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không ngăn cản hành động của anh.
Đôi tay cô ôm lấy đầu anh, từng ngón tay thon dài trắng nõn cắm vào trong tóc ngắn của anh, mặc kệ anh ghé vào người ăn sữa.
Vốn dĩ đã quên trong nhà còn có nhiều người.
Qua một lúc lâu, Dư Mạn Linh đẩy đẩy người đang đè ở trên người mình.
“Đủ rồi, đừng ăn nữa, ban đêm con tỉnh dậy lại không có cái ăn.”
Nghe thấy vợ nói, lúc này Đổng Kiến Huy mới nới lỏng miệng hút núm vú rồi chống thân thể lên. Thân thể vươn về phía trước, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi mút loạn ở trong khoang miệng của cô một trận.
Làm cho hô hấp của Dư Mạn Linh đều có chút hỗn loạn, khóe môi tràn ra chất lỏng trong suốt. Cô có chút không chịu nổi, thân thể nhũn ra, suy nghĩ trở lên mơ màng, không biết từ khi nào mà hai chân đã quấn lên eo anh.
Nhưng lúc này đây Lý Văn đang ngồi ở trên ghế đá bên ngoài với một tay chống cằm, nhìn thấy trời đã tối rồi, ngôi sao ánh trăng cũng đều đã hiện ra rồi.
Hai vợ chồng bọn họ vẫn chưa ra khỏi phòng, cũng không biết hiện tại hai người đang như thế nào, vì vậy cô ấy càng không dám tùy tiện đi vào nhìn.
Cô ấy chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ, qua một lúc lâu mới nghe được động tĩnh.
Nghe thấy âm thanh mà nhìn lại, thấy hai người bọn họ đang đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy đuôi mắt chị dâu ướt át, hai má ửng đỏ, đôi môi càng thêm đỏ mọng, chuyện này… Là đã bị dỗ dành xong rồi.
Dư Mạn Linh nhìn thấy Lý Văn đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ đến chuyện mà cô vừa làm cùng cái tên không biết xấu hổ này ở bên trong phòng, mặt lại nóng ran. Sau khi ngồi xuống thì cô lấy đôi đũa đưa cho cô ấy rồi nói.
“Ăn cơm đi.” Nói xong thì lại lấy một đôi đũa khác đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Sau khi Đổng Kiến Huy ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt đến chỗ Lý Văn, cầm lấy một chiếc bánh bao mịn rồi đặt vào trong tay vợ mình.
Sau đó thì bản thân cầm lấy một cái bánh bao thô gặm nhấm.
Anh đang suy nghĩ nên bớt một chút thời gian lại đi đến đập chứa nước một chuyến, bắt mấy con cá trích rồi lại bồi bổ cho vợ. Vợ có nhiều sữa thì con sẽ không cần ăn sữa bột mà bản thân cũng được hưởng chút của ngon.
Hương vị sữa thật sự rất ngon, đúng là chưa hết thèm!
Dư Mạn Linh cũng không biết người đàn ông của mình đang nghĩ cái gì vào lúc này, cô đang lo lắng Lý Văn mới đến nhà, sợ cô ấy không được tự nhiên nên gắp một chiếc bánh bao mịn cho cô ấy rồi nói.
“Ăn đi, đừng khách khí, cứ xem như đây là nhà em.”
Lý Văn nhận lấy bánh bao mà cô đưa cho rồi cắn một miếng nhỏ, thật sự không hiểu được cái nhà này cuối cùng là nghèo, hay là giàu có.
Nếu mà nói là nghèo thì cô lại đang được ăn bánh bao bột mịn chứ không phải bánh bao bột thô, đồ ăn cùng lại là trứng gà xào cùng cá chiên.
Điều kiện ăn uống như vậy cũng không hề thua kém với trong thành phố.
Sáng sớm tới nhà thôn trưởng, ông ấy vẫn ăn bánh bột bắp đen nhẻm kèm với món củ cải muối chua, đây mới là điều kiện gia đình dân quê thật sự.
Mà nhà của anh hai, nếu mà nói anh giàu có thì trong nhà ở chính là ba gian nhà làm bằng bùn lợp ngói, ngoài việc hôm nay mới mua về một cái tủ lạnh thì trong nhà cứ như không có bất kỳ một cái đồ dùng gia đình nào.
À, Lý Văn sực nhớ, ban ngày cô ấy có nghe thấy anh nói chuyện với mấy thợ máy kéo rằng muốn xây nhà ở.
Nếu mà như thế, vậy chẳng phải là cái nhà cũ này sẽ bị đập bỏ, đến lúc đó chẳng phải là sẽ không có chỗ để ở sao?
Vậy vì sao anh còn giữ mình lại, xem ra trong mắt anh hai thì ngoài chị dâu ra, không chứa thêm bất cứ người nào, rõ ràng cảm nhận được anh không thật sự thích mình ở đây.
Cũng không biết vì sao anh không từ chối mà cho mình ở đây.
Khi cô ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì trong phòng truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Giây tiếp theo, Đổng Kiến Huy lập tức đứng dậy, bảo vợ mình cứ tiếp tục ăn đi rồi bản thân nhanh chóng bước vào phòng rồi mở đèn lên.
Anh bế con gái đã tỉnh dậy trên cái giường nhỏ lên, đầu tiên là sờ vào tã, xác định con bé không đi tiểu, lúc này mới ôm ra ngoài.
Dư Mạn Linh buông chiếc đũa đang định gắp bánh bao, vươn tay ra để đón đứa bé thì lại bị Đổng Kiến Huy tránh đi, sau đó anh nói với vợ.
“Em ăn trước đi, anh còn chưa đói bụng, đợi một lát nữa rồi lại ăn sau.”
Mấy ngày nay, cô đều uống canh cá trích đều đặn, không biết thực sự có tác dụng hay không mà hai ngày nay, đứa bé đều ăn sữa mẹ chứ không uống sữa bột nữa.
Nhưng dù là như thế thì vẫn có rất nhiều sữa, ban ngày khi sữa về đến căng lên thì đều có chút đau.
Đêm qua còn bị cái kẻ không có da mặt này ăn bớt cho một chút, hôm nay là ban ngày, lúc này mới không khó chịu như vậy, thế nhưng mà sữa vẫn chảy về!
Mặt đỏ lên, cô phân tâm cúi đầu cởi nút áo ra.
Vốn dĩ cô không hề chú ý, Đổng Kiến Huy đang nhìn chằm chằm vào động tác của mình, với ánh mắt trông mong.
Chờ đến khi mới vừa cởi áo ngoài ra, lúc này cô mới bỗng nhiên phát hiện, người đàn ông vô liêm sỉ này lại đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình, cô xấu hổ nói với anh.
“Anh làm cái gì vậy? Mau đi ra đi, em muốn thay quần áo.”
Nhưng mà vốn dĩ Đổng Kiến Huy không có ý muốn đi ra ngoài, ngược lại đầu lại tiến sát vào thêm mấy phân, phả ra hơi thở ấm áp rồi nói.
“Vợ à, con ngủ rồi, nếu em cứ mãi căng sữa khó chịu như vậy thì để anh đến nhé.” Nói xong rồi vốn dĩ anh cũng không cho cô cơ hội phản ứng mà lao tới.
Cứ thế đẩy ngã người, thân hình cao lớn đè lên tấm thân mỏng manh mềm mại của cô.
Động tác nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngực của cô, một cặp ngực no đủ co giãn nhảy đánh ở trước mặt anh, thoang thoảng mùi sữa.
Hô hấp của Đổng Kiến Huy trầm xuống, há mồm rồi ngậm lấy nụ anh đào đẹp đẽ hồng nhuận hơi sưng to, đầu lưỡi ướt nóng mềm mại cuốn lấy đầu vú rồi hút lên.
Phát ra từng tiếng âm thanh hút sữa chậc chậc chậc.
Nước sữa cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong miệng rồi nuốt vào trong bụng,
Khi khoang miệng ướt nóng bao trùm lên, da đầu Dư Mạn Linh lập tức thoải mái tê dại, cơ thể bỗng run rẩy, trong giọng mũi tràn ra một tiếng kêu rên thoải mái.
Tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không ngăn cản hành động của anh.
Đôi tay cô ôm lấy đầu anh, từng ngón tay thon dài trắng nõn cắm vào trong tóc ngắn của anh, mặc kệ anh ghé vào người ăn sữa.
Vốn dĩ đã quên trong nhà còn có nhiều người.
Qua một lúc lâu, Dư Mạn Linh đẩy đẩy người đang đè ở trên người mình.
“Đủ rồi, đừng ăn nữa, ban đêm con tỉnh dậy lại không có cái ăn.”
Nghe thấy vợ nói, lúc này Đổng Kiến Huy mới nới lỏng miệng hút núm vú rồi chống thân thể lên. Thân thể vươn về phía trước, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi mút loạn ở trong khoang miệng của cô một trận.
Làm cho hô hấp của Dư Mạn Linh đều có chút hỗn loạn, khóe môi tràn ra chất lỏng trong suốt. Cô có chút không chịu nổi, thân thể nhũn ra, suy nghĩ trở lên mơ màng, không biết từ khi nào mà hai chân đã quấn lên eo anh.
Nhưng lúc này đây Lý Văn đang ngồi ở trên ghế đá bên ngoài với một tay chống cằm, nhìn thấy trời đã tối rồi, ngôi sao ánh trăng cũng đều đã hiện ra rồi.
Hai vợ chồng bọn họ vẫn chưa ra khỏi phòng, cũng không biết hiện tại hai người đang như thế nào, vì vậy cô ấy càng không dám tùy tiện đi vào nhìn.
Cô ấy chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ, qua một lúc lâu mới nghe được động tĩnh.
Nghe thấy âm thanh mà nhìn lại, thấy hai người bọn họ đang đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy đuôi mắt chị dâu ướt át, hai má ửng đỏ, đôi môi càng thêm đỏ mọng, chuyện này… Là đã bị dỗ dành xong rồi.
Dư Mạn Linh nhìn thấy Lý Văn đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ đến chuyện mà cô vừa làm cùng cái tên không biết xấu hổ này ở bên trong phòng, mặt lại nóng ran. Sau khi ngồi xuống thì cô lấy đôi đũa đưa cho cô ấy rồi nói.
“Ăn cơm đi.” Nói xong thì lại lấy một đôi đũa khác đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Sau khi Đổng Kiến Huy ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt đến chỗ Lý Văn, cầm lấy một chiếc bánh bao mịn rồi đặt vào trong tay vợ mình.
Sau đó thì bản thân cầm lấy một cái bánh bao thô gặm nhấm.
Anh đang suy nghĩ nên bớt một chút thời gian lại đi đến đập chứa nước một chuyến, bắt mấy con cá trích rồi lại bồi bổ cho vợ. Vợ có nhiều sữa thì con sẽ không cần ăn sữa bột mà bản thân cũng được hưởng chút của ngon.
Hương vị sữa thật sự rất ngon, đúng là chưa hết thèm!
Dư Mạn Linh cũng không biết người đàn ông của mình đang nghĩ cái gì vào lúc này, cô đang lo lắng Lý Văn mới đến nhà, sợ cô ấy không được tự nhiên nên gắp một chiếc bánh bao mịn cho cô ấy rồi nói.
“Ăn đi, đừng khách khí, cứ xem như đây là nhà em.”
Lý Văn nhận lấy bánh bao mà cô đưa cho rồi cắn một miếng nhỏ, thật sự không hiểu được cái nhà này cuối cùng là nghèo, hay là giàu có.
Nếu mà nói là nghèo thì cô lại đang được ăn bánh bao bột mịn chứ không phải bánh bao bột thô, đồ ăn cùng lại là trứng gà xào cùng cá chiên.
Điều kiện ăn uống như vậy cũng không hề thua kém với trong thành phố.
Sáng sớm tới nhà thôn trưởng, ông ấy vẫn ăn bánh bột bắp đen nhẻm kèm với món củ cải muối chua, đây mới là điều kiện gia đình dân quê thật sự.
Mà nhà của anh hai, nếu mà nói anh giàu có thì trong nhà ở chính là ba gian nhà làm bằng bùn lợp ngói, ngoài việc hôm nay mới mua về một cái tủ lạnh thì trong nhà cứ như không có bất kỳ một cái đồ dùng gia đình nào.
À, Lý Văn sực nhớ, ban ngày cô ấy có nghe thấy anh nói chuyện với mấy thợ máy kéo rằng muốn xây nhà ở.
Nếu mà như thế, vậy chẳng phải là cái nhà cũ này sẽ bị đập bỏ, đến lúc đó chẳng phải là sẽ không có chỗ để ở sao?
Vậy vì sao anh còn giữ mình lại, xem ra trong mắt anh hai thì ngoài chị dâu ra, không chứa thêm bất cứ người nào, rõ ràng cảm nhận được anh không thật sự thích mình ở đây.
Cũng không biết vì sao anh không từ chối mà cho mình ở đây.
Khi cô ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì trong phòng truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Giây tiếp theo, Đổng Kiến Huy lập tức đứng dậy, bảo vợ mình cứ tiếp tục ăn đi rồi bản thân nhanh chóng bước vào phòng rồi mở đèn lên.
Anh bế con gái đã tỉnh dậy trên cái giường nhỏ lên, đầu tiên là sờ vào tã, xác định con bé không đi tiểu, lúc này mới ôm ra ngoài.
Dư Mạn Linh buông chiếc đũa đang định gắp bánh bao, vươn tay ra để đón đứa bé thì lại bị Đổng Kiến Huy tránh đi, sau đó anh nói với vợ.
“Em ăn trước đi, anh còn chưa đói bụng, đợi một lát nữa rồi lại ăn sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro