Nấm Linh Chi
2024-08-14 06:07:40
Nếu cho anh biết chuyện này, không chừng cũng chẳng có tâm tư lên núi đào sâm.
Dù sao làm việc còn cả một đời, trong mắt anh, kiếm ra tiền rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng vợ và con gái.
Anh nắm giữ thông tin giá trị một đời, đương nhiên cũng không nhất thời vội vã bán đi.
Tới gần giữa trưa, Dư thị cơm cũng không ăn liền trở về, sợ bản thân ăn nhiều hơn một miếng con gái phải ăn ít đi một miếng.
Dư Mạn Linh không ngăn cản được mẹ phải đi về, đi xuống phòng bếp tháo miếng thịt xuống, cắt hơn nửa, cầm đuổi theo mẹ.
"Mẹ, mẹ cầm cái này về cho anh với chị dâu cùng ăn."
Dư thị vừa nhìn thấy miếng thịt lớn như vậy nói gì cũng không chịu nhận, sợ Đổng Kiến Huy biết lại đánh cô, càng sợ con gái mình không có cái ăn.
"Các con giữ lại mà ăn đi, trong nhà không thiếu cái ăn, còn có, con xem con gầy như thế này phải bồi bổ nhiều hơn, nếu không làm sao đứa nhỏ có sữa uống."
Cuối cùng Dư thị cũng không mang thịt về, đi bộ rời khỏi.
Dư Mạn Linh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng mẹ đi xa, cho đến khi không nhìn thấy mới xoay người cầm theo thịt đi vào phòng bếp.
Hàng xóm cách vách, Trương Quế Lan cùng Dư Mạn Linh tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng gả qua đây sớm hơn cô hai năm, làn da cô ấy ngăm đen, trong tay gặm cây củ cải sống, nghé vào đầu tường.
"Em gái, cô không nên đi ra ngoài, bên ngoài truyền tai nhau, tối hôm qua chị dâu hai của cô bị anh hai trừng trị, mấy gia đình bên cạnh còn nghe thấy tiếng khóc.”
Dư Mạn Linh vào phòng bếp. Ngồi xuống ghế trong sân giặt khăn trải giường, trả lời câu được câu không với Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan thấy cô không nói nhiều lắm, liền leo qua đầu tường, kéo cái ghế ngồi xuống trước cái chậu giặt quần áo của cô, đè thấp âm lượng nhỏ giọng nói:
"Tôi nói cho cô nghe, bên ngoài đang truyền nhau, Đại Bảo con của anh hai cô là của anh cả."
Nghe được những lời này của cô ấy, động tác trên tay của Dư Mạn Linh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan như nhìn ra được sự hoang mang trong ánh mắt của cô, cất đoạn củ cải còn lại vào trong túi tiền, vẻ mặt buôn chuyện nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Dư Mạn Linh nghe được những chuyện phía sau thì vô cùng khiếp sợ.
Không thể tin được có thể xảy ra chuyện như vậy, vốn dĩ thấy anh cả rất đáng kính trọng, sau khi nghe xong những chuyện này, ít nhiều có chút bối rối.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như vậy!
Dường như Trương Quế Lan vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, vỗ vỗ lên người cô:
"Được rồi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, không nói chuyện cùng cô nữa."
Đêm hôm đó, rất khuya Đổng Kiến Huy mới trở về.
Lần này trở về, dù ở xa anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn đèn sáng trong nhà, trong lòng nhịn không được cảm thán, quả nhiên tốt hơn so với đèn dầu.
Thấy anh trở về, Dư Mạn Linh đun nóng đồ ăn trong nồi lại, bưng bánh bao bột mì ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Hôm nay sao anh về muộn như vậy?"
Chú ý tới trên người anh dính đầy bùn đất.
Đặt đồ ăn xuống, cô bắt đầu phủi bùn đất trên cánh tay anh xuống.
Đổng Kiến Huy ngăn cản động tác của vợ, xoay người cài chốt cửa nhà chính, lục lọi đồ đạc trong cái sọt, cẩn thận đặt lên bàn.
"Trên đường đào sâm trở về, anh tình cờ thu hoạch được bất ngờ."
Anh không nói cho vợ mình biết bởi vì lúc trượt chân ngã xuống mới gặp được cái này.
Đến khi trèo lên mất chút thời gian nên mới về nhà muộn như vậy.
Đồ này hiện tại giá cả không hề thấp so với nhân sâm, mua đều tính bằng gam, coi như là được chút tiền bất ngờ, vì vậy anh dự tính, đêm nay vui vẻ cùng vợ, ngày mai không lên núi nữa, trước tiên xử lý đống hàng trên tay đã.
Dư Mạn Linh nhìn thứ màu xám nâu trên bàn to bằng lòng bàn tay giống như một cây nấm. Giống như thấy qua trong sách, có chút mơ hồ hỏi lại.
"Đây có phải là, nấm linh chi?" Trong giọng nói lộ ra vẻ khó lòng tin nổi.
Dù sao làm việc còn cả một đời, trong mắt anh, kiếm ra tiền rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng vợ và con gái.
Anh nắm giữ thông tin giá trị một đời, đương nhiên cũng không nhất thời vội vã bán đi.
Tới gần giữa trưa, Dư thị cơm cũng không ăn liền trở về, sợ bản thân ăn nhiều hơn một miếng con gái phải ăn ít đi một miếng.
Dư Mạn Linh không ngăn cản được mẹ phải đi về, đi xuống phòng bếp tháo miếng thịt xuống, cắt hơn nửa, cầm đuổi theo mẹ.
"Mẹ, mẹ cầm cái này về cho anh với chị dâu cùng ăn."
Dư thị vừa nhìn thấy miếng thịt lớn như vậy nói gì cũng không chịu nhận, sợ Đổng Kiến Huy biết lại đánh cô, càng sợ con gái mình không có cái ăn.
"Các con giữ lại mà ăn đi, trong nhà không thiếu cái ăn, còn có, con xem con gầy như thế này phải bồi bổ nhiều hơn, nếu không làm sao đứa nhỏ có sữa uống."
Cuối cùng Dư thị cũng không mang thịt về, đi bộ rời khỏi.
Dư Mạn Linh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng mẹ đi xa, cho đến khi không nhìn thấy mới xoay người cầm theo thịt đi vào phòng bếp.
Hàng xóm cách vách, Trương Quế Lan cùng Dư Mạn Linh tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng gả qua đây sớm hơn cô hai năm, làn da cô ấy ngăm đen, trong tay gặm cây củ cải sống, nghé vào đầu tường.
"Em gái, cô không nên đi ra ngoài, bên ngoài truyền tai nhau, tối hôm qua chị dâu hai của cô bị anh hai trừng trị, mấy gia đình bên cạnh còn nghe thấy tiếng khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Mạn Linh vào phòng bếp. Ngồi xuống ghế trong sân giặt khăn trải giường, trả lời câu được câu không với Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan thấy cô không nói nhiều lắm, liền leo qua đầu tường, kéo cái ghế ngồi xuống trước cái chậu giặt quần áo của cô, đè thấp âm lượng nhỏ giọng nói:
"Tôi nói cho cô nghe, bên ngoài đang truyền nhau, Đại Bảo con của anh hai cô là của anh cả."
Nghe được những lời này của cô ấy, động tác trên tay của Dư Mạn Linh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan như nhìn ra được sự hoang mang trong ánh mắt của cô, cất đoạn củ cải còn lại vào trong túi tiền, vẻ mặt buôn chuyện nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Dư Mạn Linh nghe được những chuyện phía sau thì vô cùng khiếp sợ.
Không thể tin được có thể xảy ra chuyện như vậy, vốn dĩ thấy anh cả rất đáng kính trọng, sau khi nghe xong những chuyện này, ít nhiều có chút bối rối.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như vậy!
Dường như Trương Quế Lan vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, vỗ vỗ lên người cô:
"Được rồi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, không nói chuyện cùng cô nữa."
Đêm hôm đó, rất khuya Đổng Kiến Huy mới trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này trở về, dù ở xa anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn đèn sáng trong nhà, trong lòng nhịn không được cảm thán, quả nhiên tốt hơn so với đèn dầu.
Thấy anh trở về, Dư Mạn Linh đun nóng đồ ăn trong nồi lại, bưng bánh bao bột mì ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Hôm nay sao anh về muộn như vậy?"
Chú ý tới trên người anh dính đầy bùn đất.
Đặt đồ ăn xuống, cô bắt đầu phủi bùn đất trên cánh tay anh xuống.
Đổng Kiến Huy ngăn cản động tác của vợ, xoay người cài chốt cửa nhà chính, lục lọi đồ đạc trong cái sọt, cẩn thận đặt lên bàn.
"Trên đường đào sâm trở về, anh tình cờ thu hoạch được bất ngờ."
Anh không nói cho vợ mình biết bởi vì lúc trượt chân ngã xuống mới gặp được cái này.
Đến khi trèo lên mất chút thời gian nên mới về nhà muộn như vậy.
Đồ này hiện tại giá cả không hề thấp so với nhân sâm, mua đều tính bằng gam, coi như là được chút tiền bất ngờ, vì vậy anh dự tính, đêm nay vui vẻ cùng vợ, ngày mai không lên núi nữa, trước tiên xử lý đống hàng trên tay đã.
Dư Mạn Linh nhìn thứ màu xám nâu trên bàn to bằng lòng bàn tay giống như một cây nấm. Giống như thấy qua trong sách, có chút mơ hồ hỏi lại.
"Đây có phải là, nấm linh chi?" Trong giọng nói lộ ra vẻ khó lòng tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro