Thật Sự Là Do A...
2024-08-14 06:07:40
Nhìn thấy những tờ nhân dân tệ anh cứng rắn nhét vào tay mình, Dư Mạn Linh cảm thấy choáng váng một lúc, sau đó loạng choạng đứng không vững.
Trong lúc đó, cô hung hăng hất bàn tay đang đưa ra định đỡ cô của Đổng Kiến Huy.
Bất luận như thế nào cô cũng không thể tin tưởng, một người đàn ông luôn chơi bời lêu lổng như Đổng Kiến Huy trong một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đây chính là số tiền mà một gia đình phải nhịn ăn nhịn mặc trong nhiều năm mới có thể tích góp được.
Anh đi cả đêm không về, sau khi trở về lập tức có thêm nhiều tiền như vậy, còn nói dối là bản thân kiếm ra được.
Cô thậm chí còn không biết anh đã ở bên ngoài làm cái gì.
Từ trước đến nay, cô không hề nghĩ đến việc trông cậy vào anh có thể kiếm tiền lo cho gia đình, chỉ hy vọng anh sẽ biết điểm giới hạn, cố gắng đừng phạm phải sai lầm.
Dù là anh có nhiều lần chìa tay đòi tiền cô, lấy đi uống rượu rồi bài bạc.
Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy vừa bất lực lại tuyệt vọng như bây giờ!
Nếu anh phải vào tù vì trộm cắp, con gái cô về sau sẽ mang trên lưng cái danh con gái của tên phạm nhân tù tội, con bé sẽ bị cô lập và nhục mạ, bản thân cô đã trải qua những ngày tháng đó, cô không bao giờ muốn con gái mình lại trải qua hoàn cảnh như vậy thêm một lần nữa.
Phải làm sao bây giờ, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được ngày tháng như thế này nữa...
Khi Đổng Kiến Huy nhìn thấy vợ mình hoàn toàn không tin lời anh nói chút nào, bộ dáng tuyệt vọng và bất lực, anh gần như muốn quỳ xuống trước mặt cô.
Người đàn ông thân hình cao to tầm một mét tám, giờ phút này đứng trước mặt vợ mình, cả lưng cũng không thể đứng thẳng, không biết phải làm sao giải thích nói.
“Tối hôm qua anh lên núi đào nhân sâm rừng, lại bắt mấy con thỏ trong hang, trời chưa sáng hẳn đã đi xuống thị trấn bày ra bán lấy tiền, đây đều là tiền anh bán nhân sâm kiếm được, tổng cộng sáu ngàn tệ, anh đã dùng một ít để mua phiếu lương thực và phiếu dầu, đây là số tiền còn dư lại.” Nói xong anh lại lấy một số tiền lẻ tẻ trong túi quần đưa ra.
Nghe anh giải thích việc đào nhân sâm, ánh mắt Dư Mạn Linh mới dần dần có tiêu cực trở lại.
Những thứ dược liệu đó có giá trị rất cao, đúng là có thể bán lấy tiền, nhưng những thứ đó chỉ sinh trưởng trong núi sâu, chẳng những khó tìm, người trong hoàn cảnh bình thường còn không biết cách đào lên, huống chi trong đêm tối cả năm ngón tay cũng không thấy rõ.
Cô nhớ lúc sáng sớm khi thức dậy, đúng là ở bên cạnh giếng nước nhìn thấy có vết máu không rõ ràng, còn hiện thời trong nồi lại đang hầm thịt thỏ.
Chẳng lẽ là cô thật sự hiểu lầm anh? Nhân sâm đúng là có thể bán được nhiều tiền như vậy?
Dưới ánh mắt xem xét kỹ càng của vợ, Đổng Kiến Huy giơ tay lên thề, lại cam đoan thêm lần nữa.
"Nếu anh thật sự lại làm chuyện gì xấu, anh sẽ chết không được tử tế."
Dư Mạn Linh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại có sức sống, thẳng thắn bộc trực, không giống như đang nói dối.
Đổng Kiến Huy thấy cảm xúc của vợ mình đã ổn định lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ấn mu bàn tay nói.
"Em nhanh chóng đem tiền cất kỹ đi, anh đem thịt thỏ trong nồi sang đưa cho anh cả một ít."
Bưng lên đĩa thịt thỏ xào vừa làm xong, còn có bát canh cá trích, mỗi tay một cái, bưng đến đặt trên cái bàn trong phòng chính.
Sau đó lại quay trở lại phòng bếp, múc thịt thỏ trong nồi ra đựng trong một cái chén, bưng lên bước nhanh ra sân, hướng về phía nhà anh cả.
Sau khi anh rời khỏi đây, Dư Mạn Linh nhìn số nhân dân tệ trong tay, nắm chặt chúng rồi vội vàng đi trở về phòng.
Vội vàng khóa cửa, cô lại nhìn xuống năm ngàn nhân dân tệ.
Đã hơn một năm kể từ khi cô gả đến đây, Đổng Kiến Huy luôn tìm mọi cách moi tiền từ cô, đây là lần đầu tiên anh chủ động giao tiền cho cô cất giữ.
Trong một lúc có nhiều tiền như vậy, nếu tính toán sử dụng tiết kiệm kỹ lưỡng, hơn nữa cô cũng thường xuyên làm thêm một vài việc lặt vặt để kiếm tiền, như vậy cuộc sống trong hai ba năm sắp tới chắc là không thành vấn đề rồi.
Cô nhìn xung quanh căn phòng ngủ cũ nát một vòng, cuối cùng đem số tiền trong tay chia thành năm phần, giấu riêng với nhau.
Sau khi làm xong những thứ này, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Liền biết Đổng Kiến Huy đi tặng đồ ăn đã trở về.
Cô lúc này mới từ phòng ngủ đi ra ngoài, mở cửa đi ra, cũng không có để ý đến anh.
Cho đến khi đi ra ngoài và rửa tay sạch sẽ xong, lúc này mới quay trở lại nhà.
Nhìn thấy thức ăn nóng hổi trên bàn đang tỏa ra khói nóng, mùi hương thơm lừng bay ra, trong lúc nhất thời làm cô cảm thấy có chút choáng váng.
Vừa rửa tay xong, cô đi vào phòng bếp nhìn xem một chút.
Thùng bột mì trống rỗng đã được lấp đầy hơn phân nửa bằng thùng mì trắng mịn, bình dầu cũng đổ đầy dầu, trên xà nhà còn treo một miếng thịt ba chỉ nặng hơn mười ký.
Trong lúc đó, cô hung hăng hất bàn tay đang đưa ra định đỡ cô của Đổng Kiến Huy.
Bất luận như thế nào cô cũng không thể tin tưởng, một người đàn ông luôn chơi bời lêu lổng như Đổng Kiến Huy trong một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đây chính là số tiền mà một gia đình phải nhịn ăn nhịn mặc trong nhiều năm mới có thể tích góp được.
Anh đi cả đêm không về, sau khi trở về lập tức có thêm nhiều tiền như vậy, còn nói dối là bản thân kiếm ra được.
Cô thậm chí còn không biết anh đã ở bên ngoài làm cái gì.
Từ trước đến nay, cô không hề nghĩ đến việc trông cậy vào anh có thể kiếm tiền lo cho gia đình, chỉ hy vọng anh sẽ biết điểm giới hạn, cố gắng đừng phạm phải sai lầm.
Dù là anh có nhiều lần chìa tay đòi tiền cô, lấy đi uống rượu rồi bài bạc.
Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy vừa bất lực lại tuyệt vọng như bây giờ!
Nếu anh phải vào tù vì trộm cắp, con gái cô về sau sẽ mang trên lưng cái danh con gái của tên phạm nhân tù tội, con bé sẽ bị cô lập và nhục mạ, bản thân cô đã trải qua những ngày tháng đó, cô không bao giờ muốn con gái mình lại trải qua hoàn cảnh như vậy thêm một lần nữa.
Phải làm sao bây giờ, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được ngày tháng như thế này nữa...
Khi Đổng Kiến Huy nhìn thấy vợ mình hoàn toàn không tin lời anh nói chút nào, bộ dáng tuyệt vọng và bất lực, anh gần như muốn quỳ xuống trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông thân hình cao to tầm một mét tám, giờ phút này đứng trước mặt vợ mình, cả lưng cũng không thể đứng thẳng, không biết phải làm sao giải thích nói.
“Tối hôm qua anh lên núi đào nhân sâm rừng, lại bắt mấy con thỏ trong hang, trời chưa sáng hẳn đã đi xuống thị trấn bày ra bán lấy tiền, đây đều là tiền anh bán nhân sâm kiếm được, tổng cộng sáu ngàn tệ, anh đã dùng một ít để mua phiếu lương thực và phiếu dầu, đây là số tiền còn dư lại.” Nói xong anh lại lấy một số tiền lẻ tẻ trong túi quần đưa ra.
Nghe anh giải thích việc đào nhân sâm, ánh mắt Dư Mạn Linh mới dần dần có tiêu cực trở lại.
Những thứ dược liệu đó có giá trị rất cao, đúng là có thể bán lấy tiền, nhưng những thứ đó chỉ sinh trưởng trong núi sâu, chẳng những khó tìm, người trong hoàn cảnh bình thường còn không biết cách đào lên, huống chi trong đêm tối cả năm ngón tay cũng không thấy rõ.
Cô nhớ lúc sáng sớm khi thức dậy, đúng là ở bên cạnh giếng nước nhìn thấy có vết máu không rõ ràng, còn hiện thời trong nồi lại đang hầm thịt thỏ.
Chẳng lẽ là cô thật sự hiểu lầm anh? Nhân sâm đúng là có thể bán được nhiều tiền như vậy?
Dưới ánh mắt xem xét kỹ càng của vợ, Đổng Kiến Huy giơ tay lên thề, lại cam đoan thêm lần nữa.
"Nếu anh thật sự lại làm chuyện gì xấu, anh sẽ chết không được tử tế."
Dư Mạn Linh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại có sức sống, thẳng thắn bộc trực, không giống như đang nói dối.
Đổng Kiến Huy thấy cảm xúc của vợ mình đã ổn định lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ấn mu bàn tay nói.
"Em nhanh chóng đem tiền cất kỹ đi, anh đem thịt thỏ trong nồi sang đưa cho anh cả một ít."
Bưng lên đĩa thịt thỏ xào vừa làm xong, còn có bát canh cá trích, mỗi tay một cái, bưng đến đặt trên cái bàn trong phòng chính.
Sau đó lại quay trở lại phòng bếp, múc thịt thỏ trong nồi ra đựng trong một cái chén, bưng lên bước nhanh ra sân, hướng về phía nhà anh cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi anh rời khỏi đây, Dư Mạn Linh nhìn số nhân dân tệ trong tay, nắm chặt chúng rồi vội vàng đi trở về phòng.
Vội vàng khóa cửa, cô lại nhìn xuống năm ngàn nhân dân tệ.
Đã hơn một năm kể từ khi cô gả đến đây, Đổng Kiến Huy luôn tìm mọi cách moi tiền từ cô, đây là lần đầu tiên anh chủ động giao tiền cho cô cất giữ.
Trong một lúc có nhiều tiền như vậy, nếu tính toán sử dụng tiết kiệm kỹ lưỡng, hơn nữa cô cũng thường xuyên làm thêm một vài việc lặt vặt để kiếm tiền, như vậy cuộc sống trong hai ba năm sắp tới chắc là không thành vấn đề rồi.
Cô nhìn xung quanh căn phòng ngủ cũ nát một vòng, cuối cùng đem số tiền trong tay chia thành năm phần, giấu riêng với nhau.
Sau khi làm xong những thứ này, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Liền biết Đổng Kiến Huy đi tặng đồ ăn đã trở về.
Cô lúc này mới từ phòng ngủ đi ra ngoài, mở cửa đi ra, cũng không có để ý đến anh.
Cho đến khi đi ra ngoài và rửa tay sạch sẽ xong, lúc này mới quay trở lại nhà.
Nhìn thấy thức ăn nóng hổi trên bàn đang tỏa ra khói nóng, mùi hương thơm lừng bay ra, trong lúc nhất thời làm cô cảm thấy có chút choáng váng.
Vừa rửa tay xong, cô đi vào phòng bếp nhìn xem một chút.
Thùng bột mì trống rỗng đã được lấp đầy hơn phân nửa bằng thùng mì trắng mịn, bình dầu cũng đổ đầy dầu, trên xà nhà còn treo một miếng thịt ba chỉ nặng hơn mười ký.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro