Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 1
2024-11-21 11:54:49
Mùa xuân năm 1975, thôn Hoàng Khê.
Nhà họ Tô loạn thành nồi cháo!
Con gái lớn nhà họ Tô, Tô Hòa, nhảy sông rồi!
Kết quả được một dã nhân cứu!
Nhìn thấy có thôn dân tới, dã nhân đó vèo một cái chui vào sau núi, biến mất tăm.
Tuy nói Tô Hòa được dã nhân cứu lên nhưng lại lên cơn sốt cao, cả đêm không hạ.
Bà cụ Tô siết chặt mười tệ trong tay: “Tạo nghiệt! Vừa tiễn đi một đứa gian giảo lại tìm về một đứa thích chết, cái thứ phá của lãng phí tiền!”
Nói xong, bà ta đập tiền lên người con dâu trưởng Triệu Thúy Nga:
“Nhà họ Tô chúng tôi cưới cô quả thật là xui xẻo tám đời, không sinh được con trai đã đành, đến con gái mình cũng có thể ôm nhầm! Tôi thấy đứa này còn không bằng đứa trước, tốt xấu gì con nhỏ chết tiệt kia không có giở trò một khóc hai quấy ba treo cổ! Lần này hay rồi, được một dã nhân cứu, danh tiếng này coi như xong, sau này ai dám cưới?”
Trương Thúy Nga không màng lời quở trách của mẹ chồng, thúc giục chồng Tô Vĩnh Quốc mau chóng vào trong đội mượn xe bò.
Trong thôn ngay cả một thầy thuốc lang băm cũng không có, chỉ có thể đến trạm y tế ở công xã Hòe Hoa, cách đây hai mươi dặm.
Lúc này, Tô Hòa đang nằm trên giường đất, đã mở mắt.
Trong lòng cô giống như có một vạn con thần thú kêu hí mà tới, không phải cô đang ngủ ở khách sạn nghỉ dưỡng bên biển sao? Vì sao vừa mở mắt ra liền…xuyên rồi?
Hôm qua vẫn là dừa, gió, sóng biển, bikini, hôm nay lại thành nhà nông, giường đất, chăn hoa?
Cô thế mà lại xuyên vào một quyển truyện niên đại có tam quan lệch tới chân trời đã đọc vào mấy tháng trước, quyển tiểu thuyết này tên “Thập niên 70: Tôi là thiên kim thật”.
Năm đó, mẹ của nữ chính Thẩm Như Ý và mẹ của nữ phụ Tô Hòa đều chờ sinh ở trạm y tế của công xã Hòe Hoa.
Khi mẹ của Thẩm Như Ý – Tống Nhàn sinh đã mất rất nhiều máu, trạm y tế rơi vào hỗn loạn, thế nên mới xảy ra chuyện ôm nhầm con.
Sau khi nhà họ Thẩm chuyển tới tỉnh thành, gia cảnh ưu việt.
Nhà họ Tô lại luôn sống ở thôn Hoàng Khê chim không thèm ị, lúc thời kỳ giáp vụ còn phải dựa vào cứu tế lương thực sống qua ngày.
Vốn dĩ đây chỉ là một tai nạn, hơn nữa có thể nói vợ chồng Tô Vĩnh Quốc đã bỏ hết tất cả tâm huyết đối với Thẩm Như Ý.
Lúc đầu khi Thẩm Như Ý vừa sinh ra, vô cùng yếu ớt, hai ngày bệnh vặt, ba ngày bệnh nặng.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga chạy khắp nơi cầu y, sau đó tìm được một lão trung y, điều lý mấy năm, lúc này Thẩm Như Ý mới khỏe mạnh trở lại.
Chính vì như vậy, Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga vô cùng nuông chiều cô ta, cho dù cô ta vừa lười vừa tham ăn, họ ngay cả ngón tay cũng không đụng tới cô ta.
Ngoài ra, để chuyên tâm trị bệnh cho cô ta, hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga trì trệ không muốn có con nữa.
Cho tới sau khi cơ thể Thẩm Như Ý khỏe lại, họ mới sinh Tô Tiểu Mãn.
Nhưng kẻ vong ơn Thẩm Như Ý này lại ngó lơ những điều này, cô ta chỉ cảm thấy nguyên chủ đã cướp đi thân phận thiên kim nhà họ Thẩm vốn thuộc về cô ta, hận Tô Hòa và nhà họ Tô, bắt đầu một hệ liệt báo thù…
Lại nói tới nguyên chủ, trước đây cô ở nhà họ Thẩm, tuy không được mẹ coi trọng nhưng cũng sống ngày tháng áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há miệng.
Nghĩ liền biết, quay về thôn Hoàng Khê chim không thèm ị này sẽ có khác biệt như thế nào.
Tuy đã về hơn hai tháng, nhưng ngày nào cũng bày ra dáng vẻ bán sống bán chết, đừng nói làm việc, ngay cả ăn cơm cũng phải đợi Triệu Thúy Nga nhiều lần mời giục, còn tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhà họ Tô loạn thành nồi cháo!
Con gái lớn nhà họ Tô, Tô Hòa, nhảy sông rồi!
Kết quả được một dã nhân cứu!
Nhìn thấy có thôn dân tới, dã nhân đó vèo một cái chui vào sau núi, biến mất tăm.
Tuy nói Tô Hòa được dã nhân cứu lên nhưng lại lên cơn sốt cao, cả đêm không hạ.
Bà cụ Tô siết chặt mười tệ trong tay: “Tạo nghiệt! Vừa tiễn đi một đứa gian giảo lại tìm về một đứa thích chết, cái thứ phá của lãng phí tiền!”
Nói xong, bà ta đập tiền lên người con dâu trưởng Triệu Thúy Nga:
“Nhà họ Tô chúng tôi cưới cô quả thật là xui xẻo tám đời, không sinh được con trai đã đành, đến con gái mình cũng có thể ôm nhầm! Tôi thấy đứa này còn không bằng đứa trước, tốt xấu gì con nhỏ chết tiệt kia không có giở trò một khóc hai quấy ba treo cổ! Lần này hay rồi, được một dã nhân cứu, danh tiếng này coi như xong, sau này ai dám cưới?”
Trương Thúy Nga không màng lời quở trách của mẹ chồng, thúc giục chồng Tô Vĩnh Quốc mau chóng vào trong đội mượn xe bò.
Trong thôn ngay cả một thầy thuốc lang băm cũng không có, chỉ có thể đến trạm y tế ở công xã Hòe Hoa, cách đây hai mươi dặm.
Lúc này, Tô Hòa đang nằm trên giường đất, đã mở mắt.
Trong lòng cô giống như có một vạn con thần thú kêu hí mà tới, không phải cô đang ngủ ở khách sạn nghỉ dưỡng bên biển sao? Vì sao vừa mở mắt ra liền…xuyên rồi?
Hôm qua vẫn là dừa, gió, sóng biển, bikini, hôm nay lại thành nhà nông, giường đất, chăn hoa?
Cô thế mà lại xuyên vào một quyển truyện niên đại có tam quan lệch tới chân trời đã đọc vào mấy tháng trước, quyển tiểu thuyết này tên “Thập niên 70: Tôi là thiên kim thật”.
Năm đó, mẹ của nữ chính Thẩm Như Ý và mẹ của nữ phụ Tô Hòa đều chờ sinh ở trạm y tế của công xã Hòe Hoa.
Khi mẹ của Thẩm Như Ý – Tống Nhàn sinh đã mất rất nhiều máu, trạm y tế rơi vào hỗn loạn, thế nên mới xảy ra chuyện ôm nhầm con.
Sau khi nhà họ Thẩm chuyển tới tỉnh thành, gia cảnh ưu việt.
Nhà họ Tô lại luôn sống ở thôn Hoàng Khê chim không thèm ị, lúc thời kỳ giáp vụ còn phải dựa vào cứu tế lương thực sống qua ngày.
Vốn dĩ đây chỉ là một tai nạn, hơn nữa có thể nói vợ chồng Tô Vĩnh Quốc đã bỏ hết tất cả tâm huyết đối với Thẩm Như Ý.
Lúc đầu khi Thẩm Như Ý vừa sinh ra, vô cùng yếu ớt, hai ngày bệnh vặt, ba ngày bệnh nặng.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga chạy khắp nơi cầu y, sau đó tìm được một lão trung y, điều lý mấy năm, lúc này Thẩm Như Ý mới khỏe mạnh trở lại.
Chính vì như vậy, Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga vô cùng nuông chiều cô ta, cho dù cô ta vừa lười vừa tham ăn, họ ngay cả ngón tay cũng không đụng tới cô ta.
Ngoài ra, để chuyên tâm trị bệnh cho cô ta, hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga trì trệ không muốn có con nữa.
Cho tới sau khi cơ thể Thẩm Như Ý khỏe lại, họ mới sinh Tô Tiểu Mãn.
Nhưng kẻ vong ơn Thẩm Như Ý này lại ngó lơ những điều này, cô ta chỉ cảm thấy nguyên chủ đã cướp đi thân phận thiên kim nhà họ Thẩm vốn thuộc về cô ta, hận Tô Hòa và nhà họ Tô, bắt đầu một hệ liệt báo thù…
Lại nói tới nguyên chủ, trước đây cô ở nhà họ Thẩm, tuy không được mẹ coi trọng nhưng cũng sống ngày tháng áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há miệng.
Nghĩ liền biết, quay về thôn Hoàng Khê chim không thèm ị này sẽ có khác biệt như thế nào.
Tuy đã về hơn hai tháng, nhưng ngày nào cũng bày ra dáng vẻ bán sống bán chết, đừng nói làm việc, ngay cả ăn cơm cũng phải đợi Triệu Thúy Nga nhiều lần mời giục, còn tỏ vẻ ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro