Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 35
2024-11-21 19:55:32
Tô Hòa cảm thán trong lòng, không ngờ bên dưới râu quai nón này ẩn giấu một trái tim nhiều chuyện!
Tô Hòa cho Chu Đại Dũng hết số kẹo còn lại, sau đó quay trở lại nhà ông Hà.
Bà Hà mở cửa nhìn thấy là Tô Hòa, lấy làm lạ hỏi: “Cô gái, cô còn chuyện gì sao?”
Tô Hòa tỏ ra rất chân thành: “Bà, cháu thấy chân của ông bà đều không được linh hoạt lắm, bà có cần cháu giúp không?”
Cô thấy bà Hà có hơi do dự, vội nói: “Khoan nói hai ông bà là người ơn của chúa, chỉ nói tới anh Hà, anh ấy bất chấp ngày đêm góp gạch thêm ngói cho hiện đại hóa, cháu làm chút chuyện cho hai ông bà cũng là điều nên mà. Nếu bà khách sáo với cháu, vậy tức là làm lỡ cháu tiến bộ!”
Nghe cô nói như vậy, lúc này bà Hà mới nói: “Cô gái, chân của tôi không linh hoạt cũng không thể đến cửa hàng thực phẩm, trong nhà đã hết đồ ăn rồi, nếu cô tiện thì cầm sổ thực phẩm nhà tôi mua giúp tôi ít rau.”
Tô Hòa lập tức đồng ý, nhận sổ thực phẩm bà Hà đưa, chạy vội tới cửa hàng thực phẩm.
Tô Hòa xếp hàng cả buổi mới mua được hai cây rau cải trắng, một củ cải trắng và mấy cái khoai tây.
Bây giờ đang thời kỳ giáp vụ, cũng chỉ có những loại rau trữ đông này.
“Bà, số rau này cháu mua ở cửa hàng thực phẩm, rau dại này là cháu mang từ quê tói, không biết ông bà ăn được không?”
Bà Hà cười không khép được miệng: “Ăn được, ăn được! Nếu không phải chân của tôi bất tiện, tôi cũng muốn ra ngoại ô hái một ít. Ông Hà dạo này cứ nhắc suốt!”
Tô Hòa cất rau, giúp hai ông bà quét dọn nhà cửa, sau đó lại giúp nấu cơm tối, mệt đến mức đầm đìa mồ hôi.
Cô tự trào phúng trong lòng, trâu sắt chưa mượn được, mình đã biến thành bò già trước rồi!
Bà Hà cố chấp giữ cô ở lại cùng ăn, Tô Hòa từ chối một hồi rồi cũng ở lại.
Vừa ăn được vài miếng, cửa mở ra, Hà Hướng Quần về.
Thợ máy này tóc tai rối xù, nhìn là biết đã mấy ngày không gội, đồng phục xưởng mặc trên người cũng dính đầy vết dầu.
Anh ta nhìn thấy Tô Hòa liền ngơ ngác, sao trong nhà lại có thêm một cô gái?
Bà Hà vội giới thiệu: “Hướng Quần, đây là Tô Hòa, thấy chân của cha và mẹ không tiện, vừa giúp đi chợ vừa giúp dọn dẹp nhà cửa, còn giúp chúng ta nấu cơm tối, đúng là một cô gái tốt bụng…”
Mấy hôm nay, Hà Hướng Quần bận tối mặt tối mày, cũng chỉ biết phó xưởng trưởng Triệu xảy ra chuyện, không biết sự tình cụ thể, càng không biết Tô Hòa.
Anh ta vội nói: “Đồng chí Tô Hòa, cảm ơn cô giúp đỡ, chính vì lo lắng cho hai ông bà nên tôi mới tranh thủ quay về xem thử.”
Tô Hòa nghiêm túc nói: “Anh Hà, so với anh, những việc tôi làm chẳng đáng nhắc tới.
Tôi cũng nghe thím hai tôi nói, có rất nhiều máy xảy ra vấn đề. Đáng tiếc tôi chỉ lo suông chứ chẳng giúp được gì, chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng.
Vừa hay tôi cũng nên về rồi, ông Hà bà Hà, ngày mai cháu lại tới thăm hai người.”
Dĩ nhiên bà Hà không chịu để Tô Hòa đi, nói mãi mới giữ Tô Hòa ở lại tiếp tục ăn cơm được.
Trên bàn ăn, ông Hà hỏi: “Sao khi không máy móc lại xảy ra vấn đề? Tìm được nguyên nhân chưa?”
Anh Hà thở dài: “Đã tìm được nguyên nhân rồi, nhưng loại máy dệt vải này đã ngừng sản xuất, trong thời gian ngắn không tìm được linh kiện thay thế.”
Ông Hà nói: “Gọi điện thoại cho nhà xưởng chưa? Họ không có linh kiện tồn kho sao?”
Anh Hà lắc đầu: “Không chỉ gọi điện thoại cho nhà xưởng, còn gọi cho mấy xưởng máy dệt khác, đều không có loại linh kiện này. Thực sự không được, chỉ có thể thay cả bộ, nhưng như vậy chi phí sẽ rất cao.”
Trái tim nhỏ của Tô Hòa đập thình thịch, cơ hội tới rồi!
Tô Hòa cho Chu Đại Dũng hết số kẹo còn lại, sau đó quay trở lại nhà ông Hà.
Bà Hà mở cửa nhìn thấy là Tô Hòa, lấy làm lạ hỏi: “Cô gái, cô còn chuyện gì sao?”
Tô Hòa tỏ ra rất chân thành: “Bà, cháu thấy chân của ông bà đều không được linh hoạt lắm, bà có cần cháu giúp không?”
Cô thấy bà Hà có hơi do dự, vội nói: “Khoan nói hai ông bà là người ơn của chúa, chỉ nói tới anh Hà, anh ấy bất chấp ngày đêm góp gạch thêm ngói cho hiện đại hóa, cháu làm chút chuyện cho hai ông bà cũng là điều nên mà. Nếu bà khách sáo với cháu, vậy tức là làm lỡ cháu tiến bộ!”
Nghe cô nói như vậy, lúc này bà Hà mới nói: “Cô gái, chân của tôi không linh hoạt cũng không thể đến cửa hàng thực phẩm, trong nhà đã hết đồ ăn rồi, nếu cô tiện thì cầm sổ thực phẩm nhà tôi mua giúp tôi ít rau.”
Tô Hòa lập tức đồng ý, nhận sổ thực phẩm bà Hà đưa, chạy vội tới cửa hàng thực phẩm.
Tô Hòa xếp hàng cả buổi mới mua được hai cây rau cải trắng, một củ cải trắng và mấy cái khoai tây.
Bây giờ đang thời kỳ giáp vụ, cũng chỉ có những loại rau trữ đông này.
“Bà, số rau này cháu mua ở cửa hàng thực phẩm, rau dại này là cháu mang từ quê tói, không biết ông bà ăn được không?”
Bà Hà cười không khép được miệng: “Ăn được, ăn được! Nếu không phải chân của tôi bất tiện, tôi cũng muốn ra ngoại ô hái một ít. Ông Hà dạo này cứ nhắc suốt!”
Tô Hòa cất rau, giúp hai ông bà quét dọn nhà cửa, sau đó lại giúp nấu cơm tối, mệt đến mức đầm đìa mồ hôi.
Cô tự trào phúng trong lòng, trâu sắt chưa mượn được, mình đã biến thành bò già trước rồi!
Bà Hà cố chấp giữ cô ở lại cùng ăn, Tô Hòa từ chối một hồi rồi cũng ở lại.
Vừa ăn được vài miếng, cửa mở ra, Hà Hướng Quần về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thợ máy này tóc tai rối xù, nhìn là biết đã mấy ngày không gội, đồng phục xưởng mặc trên người cũng dính đầy vết dầu.
Anh ta nhìn thấy Tô Hòa liền ngơ ngác, sao trong nhà lại có thêm một cô gái?
Bà Hà vội giới thiệu: “Hướng Quần, đây là Tô Hòa, thấy chân của cha và mẹ không tiện, vừa giúp đi chợ vừa giúp dọn dẹp nhà cửa, còn giúp chúng ta nấu cơm tối, đúng là một cô gái tốt bụng…”
Mấy hôm nay, Hà Hướng Quần bận tối mặt tối mày, cũng chỉ biết phó xưởng trưởng Triệu xảy ra chuyện, không biết sự tình cụ thể, càng không biết Tô Hòa.
Anh ta vội nói: “Đồng chí Tô Hòa, cảm ơn cô giúp đỡ, chính vì lo lắng cho hai ông bà nên tôi mới tranh thủ quay về xem thử.”
Tô Hòa nghiêm túc nói: “Anh Hà, so với anh, những việc tôi làm chẳng đáng nhắc tới.
Tôi cũng nghe thím hai tôi nói, có rất nhiều máy xảy ra vấn đề. Đáng tiếc tôi chỉ lo suông chứ chẳng giúp được gì, chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng.
Vừa hay tôi cũng nên về rồi, ông Hà bà Hà, ngày mai cháu lại tới thăm hai người.”
Dĩ nhiên bà Hà không chịu để Tô Hòa đi, nói mãi mới giữ Tô Hòa ở lại tiếp tục ăn cơm được.
Trên bàn ăn, ông Hà hỏi: “Sao khi không máy móc lại xảy ra vấn đề? Tìm được nguyên nhân chưa?”
Anh Hà thở dài: “Đã tìm được nguyên nhân rồi, nhưng loại máy dệt vải này đã ngừng sản xuất, trong thời gian ngắn không tìm được linh kiện thay thế.”
Ông Hà nói: “Gọi điện thoại cho nhà xưởng chưa? Họ không có linh kiện tồn kho sao?”
Anh Hà lắc đầu: “Không chỉ gọi điện thoại cho nhà xưởng, còn gọi cho mấy xưởng máy dệt khác, đều không có loại linh kiện này. Thực sự không được, chỉ có thể thay cả bộ, nhưng như vậy chi phí sẽ rất cao.”
Trái tim nhỏ của Tô Hòa đập thình thịch, cơ hội tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro