Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 38
2024-11-21 19:55:32
Một bên khác, Tô Hòa về tới nhà Tô Vĩnh Thạch.
Hôm nay Tào Hồng Mai làm ca giữa, phải 11 giờ đêm mới có thể tan làm, Tô Kim Bảo chạy ra ngoài chơi rồi, cho nên trong nhà chỉ còn một mình Tô Vĩnh Thạch.
Tô Vĩnh Thạch cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được: “Cả ngày hôm nay con đi đâu? Sao giờ mới về? Tuy nói bây giờ trị an trong huyện rất tốt, nhưng một cô gái như con cũng phải chú ý an toàn một chút.”
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Chú hai, đương nhiên cháu đi giải quyết chuyện máy kéo rồi, đoán chừng hai hôm nữa sẽ xong chuyện.”
Tô Vĩnh Thạch vốn không tin, cảm thấy Tô Hòa đang nói mớ, thế là ông ta liền nói một tràn lời châm biếm.
Tô Hòa chớp mắt: “Chú hai, chi bằng chúng ta cược đi. Nếu con không mượn được máy kéo, sau này sẽ không tới nhà chú nữa. Nhưng nếu con mượn được, sau này con muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chú phải giúp con ứng phó thím hai. Như thế nào, dám cược không?”
Tô Vĩnh Thạch chẳng thèm suy nghĩ mà lập tức đồng ý, bởi vì ông ta cảm thấy mình thắng chắc rồi!
Hai người còn ước định kỳ hạn năm ngày.
Tô Vĩnh Thạch cười lạnh trong lòng, con nít vẫn là con nít, suy nghĩ quá đơn giản!
Hơn mười một giờ đêm, Tào Hồng Mai về, Tô Vĩnh Thạch thì đi làm ca đêm.
Tào Hồng Mai trông rất mệt mỏi, luân phiên ba ca rất vất vả. Đặc biệt là kiểu công nhân tạm thời như họ, làm nhiều hơn người khác, tiền kiếm ít hơn người khác.
Cho nên hai vợ chồng mới liều mạng muốn chuyển sang chính thức.
Nghĩ tới chuyển sang chính thức, Tô Hòa lại nhớ tới một chuyện, hỏi Tào Hồng Mai: “Thím hai, lần trước sao thím lại nghĩ tới chuyện giới thiệu con cho Triệu Bân? Có phải là ai nói gì với thím không?”
Tào Hồng Mai thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện đã qua rồi, con còn nhắc tới làm gì?”
Bình thường có lẽ bà ta sẽ diễn một chút, nhưng bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, ngay cả diễn cũng chẳng muốn diễn nữa.
“Thím hai, thím là người thông minh, chưa từng nghĩ đến trong chuyện này có lẽ có vấn đề gì sao? Nói không chừng là người ta cố ý bẫy thím!”
Tào Hồng Mai ngơ ngác, sau đó bật cười: “Thím có gì đáng để chủ nhiệm một phân xưởng tính kế chứ? Muốn tính kế cũng là thím tính kế người ta mới đúng!”
Tô Hòa nghe xong liền biết là chủ nhiệm phân xưởng của Tào Hồng Mai xúi giục bà ta.
Có mục tiêu sẽ dễ giải quyết, đợi có thời gian tới viện gia thuộc xưởng dệt nghe ngóng một chút là biết.
Thế là cô cũng không nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Hòa không ra ngoài, bởi vì cô sợ Tiền Huệ Phương sẽ tới tìm mình.
Hôm nay Tào Hồng Mai làm ca sáng, đưa Tô Kim Bảo đi học xong cũng đi làm.
Tô Vĩnh Thạch tan làm ca tối ngủ bù trong nhà, ngáy như sấm.
Tô Hòa chỉ đành lấy một cái ghế, ngồi trong sân, dùng ý niệm nhấn mở giao diện sở giao dịch xem vật phẩm bên trong, giống như đang dạo xem bảo bối gì đó.
Mua không phải là mục đích, dạo chơi mới là niềm vui!
Tô Hòa càng xem càng kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng sở giao dịch lấy cái tên “hằng cổ thông kim” chỉ là đang chém gió, không ngờ là có bản lĩnh thật.
Bởi vì Tô Hòa nhìn thấy không ít điển tịch và khí vật cổ đại ở bên trong, chỉ là giá cả đắt tới mức khiến người ta tặc lưỡi.
Còn có mấy giao diện trống, đoán chừng là quyền hạn hiện giờ của cô vẫn chưa đủ, không thể xem được.
Khi Tô Hòa đang xem, cửa nhà phía đông kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Ông Cát bắt đầu đánh thái cực quyền trong sân.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ ngại xem, nhưng rõ ràng Tô Hòa chẳng phải người bình thường.
Cô dùng khuỷu tay chống tường, nhìn đến say sưa, thi thoảng còn vỗ tay khen hay.
Ông Cát: ….sao lại cảm thấy cô đang xem xiếc?
Hôm nay Tào Hồng Mai làm ca giữa, phải 11 giờ đêm mới có thể tan làm, Tô Kim Bảo chạy ra ngoài chơi rồi, cho nên trong nhà chỉ còn một mình Tô Vĩnh Thạch.
Tô Vĩnh Thạch cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được: “Cả ngày hôm nay con đi đâu? Sao giờ mới về? Tuy nói bây giờ trị an trong huyện rất tốt, nhưng một cô gái như con cũng phải chú ý an toàn một chút.”
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Chú hai, đương nhiên cháu đi giải quyết chuyện máy kéo rồi, đoán chừng hai hôm nữa sẽ xong chuyện.”
Tô Vĩnh Thạch vốn không tin, cảm thấy Tô Hòa đang nói mớ, thế là ông ta liền nói một tràn lời châm biếm.
Tô Hòa chớp mắt: “Chú hai, chi bằng chúng ta cược đi. Nếu con không mượn được máy kéo, sau này sẽ không tới nhà chú nữa. Nhưng nếu con mượn được, sau này con muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chú phải giúp con ứng phó thím hai. Như thế nào, dám cược không?”
Tô Vĩnh Thạch chẳng thèm suy nghĩ mà lập tức đồng ý, bởi vì ông ta cảm thấy mình thắng chắc rồi!
Hai người còn ước định kỳ hạn năm ngày.
Tô Vĩnh Thạch cười lạnh trong lòng, con nít vẫn là con nít, suy nghĩ quá đơn giản!
Hơn mười một giờ đêm, Tào Hồng Mai về, Tô Vĩnh Thạch thì đi làm ca đêm.
Tào Hồng Mai trông rất mệt mỏi, luân phiên ba ca rất vất vả. Đặc biệt là kiểu công nhân tạm thời như họ, làm nhiều hơn người khác, tiền kiếm ít hơn người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên hai vợ chồng mới liều mạng muốn chuyển sang chính thức.
Nghĩ tới chuyển sang chính thức, Tô Hòa lại nhớ tới một chuyện, hỏi Tào Hồng Mai: “Thím hai, lần trước sao thím lại nghĩ tới chuyện giới thiệu con cho Triệu Bân? Có phải là ai nói gì với thím không?”
Tào Hồng Mai thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện đã qua rồi, con còn nhắc tới làm gì?”
Bình thường có lẽ bà ta sẽ diễn một chút, nhưng bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, ngay cả diễn cũng chẳng muốn diễn nữa.
“Thím hai, thím là người thông minh, chưa từng nghĩ đến trong chuyện này có lẽ có vấn đề gì sao? Nói không chừng là người ta cố ý bẫy thím!”
Tào Hồng Mai ngơ ngác, sau đó bật cười: “Thím có gì đáng để chủ nhiệm một phân xưởng tính kế chứ? Muốn tính kế cũng là thím tính kế người ta mới đúng!”
Tô Hòa nghe xong liền biết là chủ nhiệm phân xưởng của Tào Hồng Mai xúi giục bà ta.
Có mục tiêu sẽ dễ giải quyết, đợi có thời gian tới viện gia thuộc xưởng dệt nghe ngóng một chút là biết.
Thế là cô cũng không nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Hòa không ra ngoài, bởi vì cô sợ Tiền Huệ Phương sẽ tới tìm mình.
Hôm nay Tào Hồng Mai làm ca sáng, đưa Tô Kim Bảo đi học xong cũng đi làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vĩnh Thạch tan làm ca tối ngủ bù trong nhà, ngáy như sấm.
Tô Hòa chỉ đành lấy một cái ghế, ngồi trong sân, dùng ý niệm nhấn mở giao diện sở giao dịch xem vật phẩm bên trong, giống như đang dạo xem bảo bối gì đó.
Mua không phải là mục đích, dạo chơi mới là niềm vui!
Tô Hòa càng xem càng kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng sở giao dịch lấy cái tên “hằng cổ thông kim” chỉ là đang chém gió, không ngờ là có bản lĩnh thật.
Bởi vì Tô Hòa nhìn thấy không ít điển tịch và khí vật cổ đại ở bên trong, chỉ là giá cả đắt tới mức khiến người ta tặc lưỡi.
Còn có mấy giao diện trống, đoán chừng là quyền hạn hiện giờ của cô vẫn chưa đủ, không thể xem được.
Khi Tô Hòa đang xem, cửa nhà phía đông kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Ông Cát bắt đầu đánh thái cực quyền trong sân.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ ngại xem, nhưng rõ ràng Tô Hòa chẳng phải người bình thường.
Cô dùng khuỷu tay chống tường, nhìn đến say sưa, thi thoảng còn vỗ tay khen hay.
Ông Cát: ….sao lại cảm thấy cô đang xem xiếc?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro