Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 4
2024-11-21 11:54:49
Thế nhưng hôm trước Thẩm Như Ý hẹn nguyên chủ ra, trước tiên là châm chọc, sau đó là phì cười nói:
“Không phải cô còn nhung nhớ anh Viễn Sinh chứ? Anh Viễn Sinh đã nói với tôi rồi, nếu không phải cô quấn chặt lấy anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm nhìn cô đâu.
Cô còn chưa biết nhỉ? Tôi và anh Viễn Sinh đều lấy được suất vào đại học công nông binh, hai tháng nữa chúng tôi sẽ đến Đế Đô học.”
Dĩ nhiên nguyên chủ không tin, cho tới khi Thẩm Như Ý lấy thư của Tề Viễn Sinh ra.
Tuy nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng là muốn cắt đứt với cô.
Thẩm Như Ý nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của nguyên chủ, cười lạnh mấy tiếng:
“Sao nào? Cô cảm thấy không chịu nổi rồi? Tôi nói cho cô biết, đây chỉ là bắt đầu mà thôi! Tôi bị cô trộm đi cuộc sống tốt đẹp ngót mười tám năm, tôi phải khiến cô và nhà họ Tô trả giá! Tôi phải khiến cô sống không bằng chết, tôi phải khiến nhà họ Tô gà bay chó chạy, vĩnh viễn không được an yên!”
Bởi vì chồng sắp cưới phản bội, nguyên chủ nản lòng thoái chí, lại bị Thẩm Như Ý nói báo thù dọa cho khủng hoảng bất an, cuối cùng đi vào đường cùng.
Tô Hòa cười lạnh, một tên đại tra nam Tề Viễn Sinh đó, rõ ràng là anh ta thấy nguyên chủ xinh đẹp, vẫn luôn theo đuổi, hai người mới yêu nhau.
Đêm trước khi nguyên chủ bị đưa tới nông thôn, Tề Viễn Sinh còn muốn làm chút chuyện xấu hổ với nguyên chủ, may mà nguyên chủ còn có chút lý trí không đồng ý.
Nghĩ tới dung mạo, Tô Hòa từ trên giường bò dậy.
Trong gương là một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, mày liễu mi cong, đôi mắt hạnh long lanh chớp chớp, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Thế mà lại vô cùng giống với gương mặt ở hiện đại của Tô Hòa, ngay cả vị trí nốt ruồi son ở khóe mắt cũng giống hệt.
Chỉ là nốt ruồi son đó dường như tươi đẹp hơn của cô.
Cô bất giác lấy tay chạm vào nốt ruồi son, cảm giác choáng váng truyền tới…
【 Chào mừng khởi động sở giao dịch tuyên cổ thông kim 】
Một âm thanh máy móc vang lên, Tô Hòa lại rất bình tĩnh.
Đến sách cô cũng xuyên rồi, còn có chuyện gì khiến cô bất ngờ được nữa.
Trước mặt Tô Hòa xuất hiện một màn hình lớn, bên trên có các loại biểu tượng, mặc, ăn, ở, đi lại, bách hóa, điện khí, thông tin, sách…
Đáng tiếc những biểu tượng này đều là màu xám.
Tô Hòa nhấn cũng lười nhấn: “Nói nguyên tắc đi!”
【 Sở giao dịch chỉ có thể sử dụng tiền để giao dịch, căn cứ thời gian phát hành tiền tiến hành điều chỉnh tỉ lệ đối hoái, lấy tiền năm 2022 nước Hoa Hạ làm tiêu chuẩn đối hoái.
Tiền ở niên đại cô đang sống có tỉ lệ đối hoái 1:100 】
Tô Hòa nhíu mày, nói trắng ra chính là nạp tiền vào thôi!
Đáng tiếc nguyên chủ không để lại cho cô một cắt nào, quyền tài chính của nhà họ Tô cũng đều bị bà cụ Tô giữ, một xu cũng có thể nắm ra nước.
Tô Hòa nói tiếng đóng lại trong lòng, màn hình biến mất.
Không biết có phải là ảo giác không, Tô Hòa cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, lẽ nào là bởi vì đã khởi động sở giao dịch?
Tuy bàn tay vàng này trông không tồi, nhưng tiền đề là phải có tiền.
Làm sao có thể kiếm chút tiền đây?
Cô vừa nghĩ vừa ra ngoài, bịch!
Có thứ gì rơi lên đầu.
Tô Hòa lấy tay lau, cả người lập tức bất ổn!
Lúc này cô mới chú ý tới trên xà nhà trên đỉnh đầu có một tổ én, một con én con mập mạp vừa chui vào trong tổ.
Tô Hòa: “…”
Người khác xuyên việt đều là cẩm lý phụ thể, cô là suy thần phụ thể?
Tô Hòa đang chửi mắng trong im lặng, ánh mắt bị một vệt đỏ hấp dẫn.
Trên xà nhà bên tổ én buộc một tấm vải đỏ, dùng để gói tiền đồng trấn nhà.
Không phải cô muốn lấy đi đồng tiền trấn nhà, mà là nhớ ra Tô Tiểu Mãn có mấy quả cầu lông gà, phía dưới đều dùng tiền đồng để cố định.
Nếu có thể lấy được mấy cái từ chỗ cô bé, vấn đề tiền đã được giải quyết.
“Không phải cô còn nhung nhớ anh Viễn Sinh chứ? Anh Viễn Sinh đã nói với tôi rồi, nếu không phải cô quấn chặt lấy anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm nhìn cô đâu.
Cô còn chưa biết nhỉ? Tôi và anh Viễn Sinh đều lấy được suất vào đại học công nông binh, hai tháng nữa chúng tôi sẽ đến Đế Đô học.”
Dĩ nhiên nguyên chủ không tin, cho tới khi Thẩm Như Ý lấy thư của Tề Viễn Sinh ra.
Tuy nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng là muốn cắt đứt với cô.
Thẩm Như Ý nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của nguyên chủ, cười lạnh mấy tiếng:
“Sao nào? Cô cảm thấy không chịu nổi rồi? Tôi nói cho cô biết, đây chỉ là bắt đầu mà thôi! Tôi bị cô trộm đi cuộc sống tốt đẹp ngót mười tám năm, tôi phải khiến cô và nhà họ Tô trả giá! Tôi phải khiến cô sống không bằng chết, tôi phải khiến nhà họ Tô gà bay chó chạy, vĩnh viễn không được an yên!”
Bởi vì chồng sắp cưới phản bội, nguyên chủ nản lòng thoái chí, lại bị Thẩm Như Ý nói báo thù dọa cho khủng hoảng bất an, cuối cùng đi vào đường cùng.
Tô Hòa cười lạnh, một tên đại tra nam Tề Viễn Sinh đó, rõ ràng là anh ta thấy nguyên chủ xinh đẹp, vẫn luôn theo đuổi, hai người mới yêu nhau.
Đêm trước khi nguyên chủ bị đưa tới nông thôn, Tề Viễn Sinh còn muốn làm chút chuyện xấu hổ với nguyên chủ, may mà nguyên chủ còn có chút lý trí không đồng ý.
Nghĩ tới dung mạo, Tô Hòa từ trên giường bò dậy.
Trong gương là một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, mày liễu mi cong, đôi mắt hạnh long lanh chớp chớp, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Thế mà lại vô cùng giống với gương mặt ở hiện đại của Tô Hòa, ngay cả vị trí nốt ruồi son ở khóe mắt cũng giống hệt.
Chỉ là nốt ruồi son đó dường như tươi đẹp hơn của cô.
Cô bất giác lấy tay chạm vào nốt ruồi son, cảm giác choáng váng truyền tới…
【 Chào mừng khởi động sở giao dịch tuyên cổ thông kim 】
Một âm thanh máy móc vang lên, Tô Hòa lại rất bình tĩnh.
Đến sách cô cũng xuyên rồi, còn có chuyện gì khiến cô bất ngờ được nữa.
Trước mặt Tô Hòa xuất hiện một màn hình lớn, bên trên có các loại biểu tượng, mặc, ăn, ở, đi lại, bách hóa, điện khí, thông tin, sách…
Đáng tiếc những biểu tượng này đều là màu xám.
Tô Hòa nhấn cũng lười nhấn: “Nói nguyên tắc đi!”
【 Sở giao dịch chỉ có thể sử dụng tiền để giao dịch, căn cứ thời gian phát hành tiền tiến hành điều chỉnh tỉ lệ đối hoái, lấy tiền năm 2022 nước Hoa Hạ làm tiêu chuẩn đối hoái.
Tiền ở niên đại cô đang sống có tỉ lệ đối hoái 1:100 】
Tô Hòa nhíu mày, nói trắng ra chính là nạp tiền vào thôi!
Đáng tiếc nguyên chủ không để lại cho cô một cắt nào, quyền tài chính của nhà họ Tô cũng đều bị bà cụ Tô giữ, một xu cũng có thể nắm ra nước.
Tô Hòa nói tiếng đóng lại trong lòng, màn hình biến mất.
Không biết có phải là ảo giác không, Tô Hòa cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, lẽ nào là bởi vì đã khởi động sở giao dịch?
Tuy bàn tay vàng này trông không tồi, nhưng tiền đề là phải có tiền.
Làm sao có thể kiếm chút tiền đây?
Cô vừa nghĩ vừa ra ngoài, bịch!
Có thứ gì rơi lên đầu.
Tô Hòa lấy tay lau, cả người lập tức bất ổn!
Lúc này cô mới chú ý tới trên xà nhà trên đỉnh đầu có một tổ én, một con én con mập mạp vừa chui vào trong tổ.
Tô Hòa: “…”
Người khác xuyên việt đều là cẩm lý phụ thể, cô là suy thần phụ thể?
Tô Hòa đang chửi mắng trong im lặng, ánh mắt bị một vệt đỏ hấp dẫn.
Trên xà nhà bên tổ én buộc một tấm vải đỏ, dùng để gói tiền đồng trấn nhà.
Không phải cô muốn lấy đi đồng tiền trấn nhà, mà là nhớ ra Tô Tiểu Mãn có mấy quả cầu lông gà, phía dưới đều dùng tiền đồng để cố định.
Nếu có thể lấy được mấy cái từ chỗ cô bé, vấn đề tiền đã được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro