Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 40
2024-11-21 19:55:32
Nói thật, sau khi hôm qua Tô Hòa đi, anh ta bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này quá khôi hài!
Một cô gái tới từ nông thôn như Tô Hòa, cho dù quen với người của xưởng máy móc cũng không thể nào giải quyết được chuyện lớn như vậy.
Kết quả, hôm nay Tô Hòa dẫn đồng chí của công hội xưởng máy móc tới!
Sau khi Tô Hòa giới thiệu thợ máy Hà và Tiền Huệ Phương với nhau, thức thời làm phông nền.
Thợ máy Hà và Tiền Huệ Phương rất nhanh đã đạt được ý hướng hợp tác.
Thợ máy Hà nhìn thời gian, nhiệt tình nói: “Đúng lúc tới giờ cơm trưa, ăn ở nhà ăn xưởng dệt chúng tôi đi!”
Tiền Huệ Phương từ chối một chút, sau đó cũng đồng ý.
Nếu đã là chiêu đãi khách, dĩ nhiên thợ máy Hà không thể mua đồ ở bếp chung, bảo đầu bếp nhà ăn nấu bốn món.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ cần là nơi có Tô Hòa sẽ không đìu hiu, bầu không khí rất dung hòa.
Tô Hòa nhìn thấy mấy người của viện gia thuộc, vội đi tới chào hỏi.
Những người đó nhìn thấy Tô Hòa đều rất bất ngờ, Tô Hòa bèn giải thích nói cùng đồng chí của công hội xưởng máy móc tới tìm thợ máy Hà bàn chuyện.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Hòa cũng thay đổi.
Cô gái này rất có năng lực!
Cô gái đáng thương mấy hôm trước còn suýt chút bị bắt nạt, bây giờ biến thân thành người có bản lĩnh!
Ăn cơm xong, thợ máy Hà tiễn Tiền Huệ Phương và Tô Hòa tới cổng xưởng dệt, lúc này mới bắt tay tạm biệt.
Tiền Huệ Phương cười tươi rói: “Tiểu Hòa, sau khi thím về sẽ lo chuyện máy kéo, buổi tối đoán chừng có thể có tin tốt.”
Tô Hòa cảm ơn, lúc này hai người mới tách ra.
Tô Hòa không về chỗ Tô Vĩnh Thạch mà tới nhà ông Hà.
Qua cầu rút ván không phải phong cách làm việc của cô, huống hồ không thể cắt đứt mối quan hệ với thợ máy Hà.
Cô cẩn thận dìu bà Hà, ông Hà xuống lầu, phơi nắng một lúc, lúc này lại dìu người lên.
Sau đó lại nấu cơm tối cho hai vợ chồng.
“Ông Hà, bà Hà, đoán chừng ngày mai cháu sẽ về quê. Đợi mấy hôm nữa cháu lại tới thăm hai người.”
Hai vợ chồng già có hơi lưu luyến, bà Hà lấy hai tờ phiếu công nghiệp nhét cho Tô Hòa.
Thực ra Tô Hòa không thiếu phiếu, có thể mua được ở sở giao dịch.
Nhưng thấy bà Hà thật lòng cho, chỉ đành nhận lấy.
Tô Hòa vừa đi tới cổng còn chưa vào sân, Tiền Huệ Phương liền cười ha ha đi tới.
“Tiểu Hòa, được rồi! Đúng lúc có một cái máy kéo quay về sửa chữa, lãnh đạo trong xưởng bọn thím có tiếng nói, đồng ý sáng mai sẽ đến thôn các cháu!”
Tô Hòa sáng mắt lên, tuy cô cảm thấy có lẽ chuyện sẽ thành, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
“Thím Tiền, vậy cháu có thể quá giang máy kéo cùng về thôn không?”
Tiền Huệ Phương hơi khó xử: “Trong buồng lái chỉ có thể đủ chỗ cho hai người, lần này có hai người điều khiển đi, sợ là không có chỗ ngồi.”
Loại máy kéo bánh xích này phía sau kéo cày, chỉ có buồng lái có thể ngồi được.
Máy kéo khan hiếm, đều là người dừng máy không dừng, hai người điều khiển luân phiên điều khiển.
Tô Hòa còn đang trông mong ngồi máy kéo về thôn làm màu, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cô nghĩ ngợi nói: “Thím Tiền, chuyện này để cháu nghĩ cách, ngày mai thím dẫn cháu tới cục nông cơ là được.”
Tô Hòa lại cảm ơn Tiền Huệ Phương rối rít, lúc này mới vào nhà.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch và Tào Hồng Mai đều ở nhà, nhìn thấy Tô Hòa, hai người đều im lặng.
Tô Hòa buồn cười trong lòng, đây là định bạo lực lạnh với cô? Để cô thức thời mau chóng cút đi?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hòa thức dậy.
“Chú hai, thím hai, hôm nay con sẽ về thôn, hôm khác con sẽ lại tới.”
Một cô gái tới từ nông thôn như Tô Hòa, cho dù quen với người của xưởng máy móc cũng không thể nào giải quyết được chuyện lớn như vậy.
Kết quả, hôm nay Tô Hòa dẫn đồng chí của công hội xưởng máy móc tới!
Sau khi Tô Hòa giới thiệu thợ máy Hà và Tiền Huệ Phương với nhau, thức thời làm phông nền.
Thợ máy Hà và Tiền Huệ Phương rất nhanh đã đạt được ý hướng hợp tác.
Thợ máy Hà nhìn thời gian, nhiệt tình nói: “Đúng lúc tới giờ cơm trưa, ăn ở nhà ăn xưởng dệt chúng tôi đi!”
Tiền Huệ Phương từ chối một chút, sau đó cũng đồng ý.
Nếu đã là chiêu đãi khách, dĩ nhiên thợ máy Hà không thể mua đồ ở bếp chung, bảo đầu bếp nhà ăn nấu bốn món.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ cần là nơi có Tô Hòa sẽ không đìu hiu, bầu không khí rất dung hòa.
Tô Hòa nhìn thấy mấy người của viện gia thuộc, vội đi tới chào hỏi.
Những người đó nhìn thấy Tô Hòa đều rất bất ngờ, Tô Hòa bèn giải thích nói cùng đồng chí của công hội xưởng máy móc tới tìm thợ máy Hà bàn chuyện.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Hòa cũng thay đổi.
Cô gái này rất có năng lực!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái đáng thương mấy hôm trước còn suýt chút bị bắt nạt, bây giờ biến thân thành người có bản lĩnh!
Ăn cơm xong, thợ máy Hà tiễn Tiền Huệ Phương và Tô Hòa tới cổng xưởng dệt, lúc này mới bắt tay tạm biệt.
Tiền Huệ Phương cười tươi rói: “Tiểu Hòa, sau khi thím về sẽ lo chuyện máy kéo, buổi tối đoán chừng có thể có tin tốt.”
Tô Hòa cảm ơn, lúc này hai người mới tách ra.
Tô Hòa không về chỗ Tô Vĩnh Thạch mà tới nhà ông Hà.
Qua cầu rút ván không phải phong cách làm việc của cô, huống hồ không thể cắt đứt mối quan hệ với thợ máy Hà.
Cô cẩn thận dìu bà Hà, ông Hà xuống lầu, phơi nắng một lúc, lúc này lại dìu người lên.
Sau đó lại nấu cơm tối cho hai vợ chồng.
“Ông Hà, bà Hà, đoán chừng ngày mai cháu sẽ về quê. Đợi mấy hôm nữa cháu lại tới thăm hai người.”
Hai vợ chồng già có hơi lưu luyến, bà Hà lấy hai tờ phiếu công nghiệp nhét cho Tô Hòa.
Thực ra Tô Hòa không thiếu phiếu, có thể mua được ở sở giao dịch.
Nhưng thấy bà Hà thật lòng cho, chỉ đành nhận lấy.
Tô Hòa vừa đi tới cổng còn chưa vào sân, Tiền Huệ Phương liền cười ha ha đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Hòa, được rồi! Đúng lúc có một cái máy kéo quay về sửa chữa, lãnh đạo trong xưởng bọn thím có tiếng nói, đồng ý sáng mai sẽ đến thôn các cháu!”
Tô Hòa sáng mắt lên, tuy cô cảm thấy có lẽ chuyện sẽ thành, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
“Thím Tiền, vậy cháu có thể quá giang máy kéo cùng về thôn không?”
Tiền Huệ Phương hơi khó xử: “Trong buồng lái chỉ có thể đủ chỗ cho hai người, lần này có hai người điều khiển đi, sợ là không có chỗ ngồi.”
Loại máy kéo bánh xích này phía sau kéo cày, chỉ có buồng lái có thể ngồi được.
Máy kéo khan hiếm, đều là người dừng máy không dừng, hai người điều khiển luân phiên điều khiển.
Tô Hòa còn đang trông mong ngồi máy kéo về thôn làm màu, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cô nghĩ ngợi nói: “Thím Tiền, chuyện này để cháu nghĩ cách, ngày mai thím dẫn cháu tới cục nông cơ là được.”
Tô Hòa lại cảm ơn Tiền Huệ Phương rối rít, lúc này mới vào nhà.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch và Tào Hồng Mai đều ở nhà, nhìn thấy Tô Hòa, hai người đều im lặng.
Tô Hòa buồn cười trong lòng, đây là định bạo lực lạnh với cô? Để cô thức thời mau chóng cút đi?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hòa thức dậy.
“Chú hai, thím hai, hôm nay con sẽ về thôn, hôm khác con sẽ lại tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro