Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 6

2024-11-21 11:54:49

Có người nói dã nhân đó cao một trượng hai, cao lớn vạm vỡ, ngang eo buộc da thú, phát ra tiếng kêu giống như dã thú.

Có người nói không khác gì người bình thường, chỉ là tóc dài chấm đất, trên người bọc lá cây.

Thậm chí còn có người nói dã nhân đó có ba đầu sáu tay, người không biết còn tưởng anh ta nói Na Tra!

Trong quyển sách đó, tình tiết này cũng chỉ được viết lướt qua, cho tới chương cô bỏ truyện cũng không nhắc tới dã nhân đó rốt cuộc là sao.

Tô Hòa cảm thấy khả năng cao là người ẩn cư trong núi, thời này có chút biến chuyển, nói không chừng là trốn trong núi tránh họa.

Đương nhiên, cũng có thể là… tinh tinh.

Bên thôn Hoàng Khê quen gọi khỉ mặt xanh là tinh tinh, không chừng là nó coi nguyên chủ thành con mồi kéo lên bờ.

Cô nổi hứng trêu đùa Tô Tiểu Mãn, bèn cố ý nói: “Dã nhân đó, mặt xanh răng nhọn, miệng to như chậu máu, cực kỳ thích ăn trẻ con…”

Tô Tiểu Mãn có bướng bỉnh mấy cũng chỉ là một cô bé chín tuổi, lập tức sợ hãi trắng bệch mặt:

“Chị đừng nói nữa, em không muốn nghe.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Hòa thấy cô bé bị dọa sợ, không nhịn được cười ra tiếng.

Tô Tiểu Mãn lần nữa bị chọc tức thành cá nóc, phẫn nộ nói: “Chị cười cái gì? Chị có biết bởi vì chị bị dã nhân cứu, người trong thôn nói rất khó nghe không? Nói chỉ có tên què, tên mù mới chịu cưới chị làm vợ!”

Dĩ nhiên Tô Hòa sẽ không để tâm tới những lời bịa đặt này, đang muốn tiếp tục trêu cô bé, bên ngoài truyền tới tiếng chuông xe đạp, còn có người gọi: “Cha, mẹ, có nhà không?”

Tô Tiểu Mãn sáng mắt lên, hưng phấn mở cửa trước ra: “Chú hai! Chú về rồi?”

Tô Hòa lập tức nhớ ra nhân vật này, con trai thứ hai của bà cụ Tô, Tô Vĩnh Thạch.

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch làm việc ở xưởng dệt trong huyện, tuy đều là công nhân tạm thời, nhưng ở nơi như thôn Hoàng Khê này, chính là người rất vẻ vang.

Cộng thêm hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch còn có một đứa con trai mập mạp Tô Kim Bảo, quả thật là cục vàng của bà cụ Tô.

Bà cụ Tô thường xuyên lén lút lấy tiền do hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc kiếm được cho họ, nhưng khi gặp người khác liền nói thằng hai hiếu thuận nhất.

Lúc nguyên chủ vừa về tới nhà họ Tô, hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch từng về một lần.

Hai vợ chồng quanh co lòng vòng thăm dò nguyên chủ mấy lần, thấy không có lợi lộc gì liền lạnh nhạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở dĩ Tô Tiểu Mãn vui như vậy là bởi vì Tô Vĩnh Thạch rất biết làm màu, mỗi lần về đều sẽ mua chút kẹo bánh ngọt cho hai ông bà cụ.

Tuy Tô Tiểu Mãn không được bà cụ Tô coi trọng, nhưng luôn có thể nghĩ cách ăn được một chút.

Trong lúc Tô Hòa trầm tư, Tô Vĩnh Thạch đã dựng xe đạp xong.

Mỗi lần ông ta về đều ngồi xe khách tới công xã Hòe Hoa, sau đó lại đến nhà cha vợ ở công xã mượn xe đạp về.

Vì lịch sự, Tô Hòa mỉm cười: “Chú hai.”

Tô Vĩnh Thạch tươi cười: “Tiểu Hòa ở nhà à, nào, nếm thử bánh bông lan chú hai mua.”

Vợ chồng Tô Vĩnh Quốc đều gọi cô là Đại Nha, nhưng Tô Vĩnh Thạch sẽ không gọi như vậy, bởi vì ông ta cảm thấy mình là người thành phố, không thể quê mùa như thế được.

Tô Vĩnh Thạch vừa lấy ra một miếng bánh bông lan, ngoài cửa truyền tới giọng nói của bà cụ Tô: “Nó vừa mới ăn năm cái trứng gà của mẹ, nào còn dư bụng ăn bánh bông lan gì! Còn nữa, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng tiêu tiền phung phí, sao con không nghe?”

Bà cụ Tô nói chuyện với mấy bà cụ ở dưới cây liễu lớn ngay giao lộ, nghe người ta nói Tô Vĩnh Thạch về, bà ta chạy một mạch về.

Tô Hòa làm như không nghe thấy lời của bà cụ Tô, chẳng những nhận miếng bánh bông lan đó, còn tiện tay cầm túi điểm tâm, đưa cho Tô Tiểu Mãn đang vô cùng thèm thuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Số ký tự: 0