[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Hậu Sinh Khả Úy
2024-11-16 00:41:58
Ngược lại với những người khác tại hiện trường, Thẩm Tri Hạ lúc này vô cùng bình tĩnh.
Đôi mắt hạnh tỏ ra vô tội, dường như đang tò mò hỏi mọi người xung quanh về những gì đang xảy ra ở đây? Sao mọi người đều nhìn mình thế này?
Thấy Thẩm Tri Hạ không phản hồi, Tần lão lập tức nói: "Hạ Hạ, cháu có cách nào để cứu Tiểu Triết không?”
“Nếu có, xin cháu hãy cứu lấy nó, ông thay mặt gia đình người bạn cũ của mình cảm ơn cháu!” Nói xong, ông ấy cúi người với Thẩm Tri Hạ.
Thẩm Tri Hạ làm sao có thể chịu nổi một lễ nghi lớn như vậy từ một người lớn tuổi như Tần lão.
Cô vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
Thẩm Tri Hạ: “Cậu bé này mắc bệnh tim bẩm sinh, nếu bây giờ muốn trị tận gốc... thì phải thực hiện phẫu thuật thay tim...”
Thẩm Tri Hạ: “Chắc hẳn mọi người cũng biết, điều kiện y tế hiện tại chưa hỗ trợ cho loại phẫu thuật lớn thế này. Hơn nữa, nó còn quá nhỏ, cơ thể cũng không chịu đựng nổi.”
Thẩm Tri Hạ: “Muốn trị tận gốc... thật ra, cháu không có cách nào…”
Ngay khi Tống Mẫn cúi mắt, cảm thấy tuyệt vọng, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng pha chút non nớt của cô tiếp tục vang lên: “Tuy cháu không thể trị tận gốc, nhưng cháu có thể giúp nó hồi phục gần như một đứa trẻ bình thường.”
“Chỉ cần nó không chạy nhảy quá sức, không quá kích động về mặt cảm xúc... thì chạy chậm, nhảy nhẹ vẫn có thể thực hiện được.”
Thẩm Tri Hạ nói xong, như thể đang kể về một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng không hay biết rằng Tần lão và Tống Mẫn ở bên cạnh đã sắp kích động đến mức ngất đi!
"Hạ Hạ, cháu thật sự có cách chữa trị cho Tiểu Triết sao?"
Nhìn gương mặt có phần non nớt của Thẩm Tri Hạ, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh của cô ánh lên cái nhìn vô cùng điềm tĩnh, ông liền biết rằng điều mà mình không thể làm được, cô gái nhỏ trước mặt này chắc chắn có thể…
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Triết từ xanh tím dần dần chuyển sang nhợt nhạt, trong sự nhợt nhạt còn xen chút hồng hào trước giờ chưa từng có, ông cũng sẽ không tin được.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đang ở sân bàn giá nhân sâm với mình, cô gái nhỏ tinh nghịch dễ thương ấy lại mang đến cho ông một niềm vui lớn đến vậy.
Không chỉ mang đến cho ông cây nhân sâm trăm năm mà ông tìm kiếm bấy lâu mà còn có thể tìm ra cách chữa cho Tiểu Triết, đứa trẻ mà ông đã chữa trị suốt năm năm mà vẫn không có tiến triển gì...
Trước đây, mỗi lần Tiểu Triết lên cơn, ông đều phải dùng những loại dược liệu quý hiếm, khó tìm nhất để giữ lại tính mạng của nó.
Những gì ông làm được cũng chỉ là tạm thời kiểm soát tình trạng bệnh lúc đó mà thôi.
Khi Tiểu Triết dần lớn lên, ông bắt đầu nhận ra hiệu quả của phương pháp điều trị trước đây dường như đã rất nhỏ.
Thêm nữa, cơ thể yếu ớt của cậu bé cũng không thể chịu đựng được việc dùng lượng thuốc lớn mỗi ngày nữa.
Một sai lầm nhỏ, dù chỉ là tăng liều lượng một chút... sinh mạng của Tiểu Triết cũng có thể chấm dứt ngay lập tức.
Tuy nhiên!
Hiện tại ông dường như đã cảm nhận được tia hy vọng.
Tất cả đều nhờ vào cô gái nhỏ tinh nghịch trước mặt ông.
Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!!!
Tần Thủ Nhân ông đã hành y hơn năm mươi năm.
Giờ đây, không thể không thừa nhận mình đã già rồi…
Sau này, thế giới sẽ thuộc về những người trẻ như họ thôi!
Đôi mắt hạnh tỏ ra vô tội, dường như đang tò mò hỏi mọi người xung quanh về những gì đang xảy ra ở đây? Sao mọi người đều nhìn mình thế này?
Thấy Thẩm Tri Hạ không phản hồi, Tần lão lập tức nói: "Hạ Hạ, cháu có cách nào để cứu Tiểu Triết không?”
“Nếu có, xin cháu hãy cứu lấy nó, ông thay mặt gia đình người bạn cũ của mình cảm ơn cháu!” Nói xong, ông ấy cúi người với Thẩm Tri Hạ.
Thẩm Tri Hạ làm sao có thể chịu nổi một lễ nghi lớn như vậy từ một người lớn tuổi như Tần lão.
Cô vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
Thẩm Tri Hạ: “Cậu bé này mắc bệnh tim bẩm sinh, nếu bây giờ muốn trị tận gốc... thì phải thực hiện phẫu thuật thay tim...”
Thẩm Tri Hạ: “Chắc hẳn mọi người cũng biết, điều kiện y tế hiện tại chưa hỗ trợ cho loại phẫu thuật lớn thế này. Hơn nữa, nó còn quá nhỏ, cơ thể cũng không chịu đựng nổi.”
Thẩm Tri Hạ: “Muốn trị tận gốc... thật ra, cháu không có cách nào…”
Ngay khi Tống Mẫn cúi mắt, cảm thấy tuyệt vọng, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng pha chút non nớt của cô tiếp tục vang lên: “Tuy cháu không thể trị tận gốc, nhưng cháu có thể giúp nó hồi phục gần như một đứa trẻ bình thường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ cần nó không chạy nhảy quá sức, không quá kích động về mặt cảm xúc... thì chạy chậm, nhảy nhẹ vẫn có thể thực hiện được.”
Thẩm Tri Hạ nói xong, như thể đang kể về một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng không hay biết rằng Tần lão và Tống Mẫn ở bên cạnh đã sắp kích động đến mức ngất đi!
"Hạ Hạ, cháu thật sự có cách chữa trị cho Tiểu Triết sao?"
Nhìn gương mặt có phần non nớt của Thẩm Tri Hạ, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh của cô ánh lên cái nhìn vô cùng điềm tĩnh, ông liền biết rằng điều mà mình không thể làm được, cô gái nhỏ trước mặt này chắc chắn có thể…
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Triết từ xanh tím dần dần chuyển sang nhợt nhạt, trong sự nhợt nhạt còn xen chút hồng hào trước giờ chưa từng có, ông cũng sẽ không tin được.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đang ở sân bàn giá nhân sâm với mình, cô gái nhỏ tinh nghịch dễ thương ấy lại mang đến cho ông một niềm vui lớn đến vậy.
Không chỉ mang đến cho ông cây nhân sâm trăm năm mà ông tìm kiếm bấy lâu mà còn có thể tìm ra cách chữa cho Tiểu Triết, đứa trẻ mà ông đã chữa trị suốt năm năm mà vẫn không có tiến triển gì...
Trước đây, mỗi lần Tiểu Triết lên cơn, ông đều phải dùng những loại dược liệu quý hiếm, khó tìm nhất để giữ lại tính mạng của nó.
Những gì ông làm được cũng chỉ là tạm thời kiểm soát tình trạng bệnh lúc đó mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Tiểu Triết dần lớn lên, ông bắt đầu nhận ra hiệu quả của phương pháp điều trị trước đây dường như đã rất nhỏ.
Thêm nữa, cơ thể yếu ớt của cậu bé cũng không thể chịu đựng được việc dùng lượng thuốc lớn mỗi ngày nữa.
Một sai lầm nhỏ, dù chỉ là tăng liều lượng một chút... sinh mạng của Tiểu Triết cũng có thể chấm dứt ngay lập tức.
Tuy nhiên!
Hiện tại ông dường như đã cảm nhận được tia hy vọng.
Tất cả đều nhờ vào cô gái nhỏ tinh nghịch trước mặt ông.
Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!!!
Tần Thủ Nhân ông đã hành y hơn năm mươi năm.
Giờ đây, không thể không thừa nhận mình đã già rồi…
Sau này, thế giới sẽ thuộc về những người trẻ như họ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro