[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Hoàn Toàn Không...
2024-11-16 00:41:58
Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu ra vẻ suy tư.
"Có cách thì có... nhưng quá trình điều trị có thể sẽ kéo dài khá lâu."
"Và... nhà cháu cũng không ở Lam thành, có khả năng đi lại cũng không tiện lắm."
"Cha mẹ cháu cũng sẽ không yên tâm để cháu một mình qua lại Lam thành..."
Ngay lập tức, Tống Mẫn xúc động tiến lên nắm lấy tay Thẩm Tri Hạ.
"Không sao cả! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Tiểu Triết, bao lâu cũng không thành vấn đề!"
"Nếu em không tiện đến Lam thành, không sao cả, chị có thể đưa Tiểu Triết đến tìm em!"
"Dù xa đến đâu cũng không sao, chị chỉ muốn con trai mình được sống..." Nói xong, nước mắt vốn đã ngừng lại của chị lại tuôn ra không kiểm soát.
"Hự…" Thẩm Tri Hạ cảm thấy đau nhói, lập tức rút tay lại.
"Chị ơi, bình tĩnh một chút, chị làm em gái em đau rồi!" Thẩm Tri Đông nghe thấy tiếng rên đau của Thẩm Tri Hạ, vội vàng bước tới kéo Thẩm Tri Hạ ra phía sau, trong mắt mang theo chút không đồng tình.
Tay của em gái anh mong manh như vậy, sao có thể bị kéo mạnh như thế được.
Nếu chẳng may bị thương ở đâu, chỉ sợ anh sẽ bị cả nhà đánh hội đồng mất!
Đầu tiên là cha anh, người luôn chiều con gái như báu vật, chắc chắn sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!
"Xin lỗi, xin lỗi." Tống Mẫn cũng nhận ra mình quá kích động, dường như đã làm đau vị ân nhân trước mặt.
"Không sao đâu, em biết chị chỉ là quá lo lắng cho con trai thôi." Nói rồi Thẩm Tri Hạ kéo anh trai đang đứng chắn trước mặt cô.
Cô nhìn vào đôi mắt van nài của Tống Mẫn.
Lời từ chối làm thế nào cũng không thể nói ra được.
"Hôm nay em cũng không mang đồ theo bên người, hơn nữa Tiểu Triết cũng vừa mới uống thuốc."
"Chị cứ đưa cậu bé về nhà nghỉ ngơi, chắc tạm thời bệnh tình sẽ không tái phát đâu."
Thẩm Tri Hạ nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Chị Mẫn, hay là thế này đi. Một tuần sau chị đưa cậu bé đến nhà em, trong mấy ngày này em sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc điều trị."
"Đợi khi hai mẹ con chị đến nhà em, em sẽ xem tình trạng hồi phục của Tiểu Triết đến đâu rồi mới quyết định xem có thể bắt đầu điều trị cho cậu bé hay không, chị thấy được chứ?"
Thôi thì cứ để họ đến nhà mình vậy.
Sau trận hành xác bởi xe bò và xe buýt sáng nay, cô nghĩ nếu không thật sự cần thiết, thời gian gần đây cô tốt nhất là không vào thành nữa.
Về sau nếu như có dược liệu cần bán, cô sẽ để hai anh trai đi thay.
Dù sao thì họ cũng da dày thịt chắc, không sợ bị hành hạ.
Việc đi xe quả thực là quá mệt mỏi, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.
Tần lão: "Ừm... là thế này..."
Tần lão: "Hạ Hạ, ông... ông có thể đến đó không?"
"Ông nghĩ... khi cháu chữa bệnh cho Tiểu Triết, có thể sẽ cần một người hỗ trợ, đưa đẩy đồ đạc..."
Tần lão: "Mà ông tình cờ lại có hơn năm mươi năm kinh nghiệm hành y."
"Hơn nữa, hiện tại chắc không ai quen thuộc với bệnh tình của Tiểu Triết hơn ông..."
Tần lão: "Cháu xem..."
Ông cất giọng hơi ngượng ngùng, hỏi Thẩm Tri Hạ.
“…”
Hoàn toàn không cần thiết được không!
Cô có y thuật! Có kỹ năng! Có không gian! Có nước linh tuyền!
Tuy không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng việc làm thuyên giảm bệnh tình thì vẫn rất dễ dàng!
Dù vậy, cô cũng không từ chối ngay yêu cầu của “lão ngoan đồng” trước mặt này.
Dù sao nhà mình sau này có thể sẽ thường xuyên đến Tần Nhân Đường bán thuốc, cần phải qua lại với ông ấy.
Hơn nữa, ông ấy cũng không có ý xấu.
Thế là cô mỉm cười thật tươi với Tần lão.
“Được ạ, rất hoan nghênh Tần lão đến nhà cháu chơi.”
“Ha ha, yên tâm, một khi cháu đã nhiệt tình mời như vậy, ông nhất định sẽ tới.”
“...”
Rốt cuộc là Tần lão cảm nhận được sự nhiệt tình của cô từ đâu nhỉ?
Thôi, cứ để ông ấy đến đi, cho ông ấy thấy sự nhiệt tình của người dân quê vậy.
"Có cách thì có... nhưng quá trình điều trị có thể sẽ kéo dài khá lâu."
"Và... nhà cháu cũng không ở Lam thành, có khả năng đi lại cũng không tiện lắm."
"Cha mẹ cháu cũng sẽ không yên tâm để cháu một mình qua lại Lam thành..."
Ngay lập tức, Tống Mẫn xúc động tiến lên nắm lấy tay Thẩm Tri Hạ.
"Không sao cả! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Tiểu Triết, bao lâu cũng không thành vấn đề!"
"Nếu em không tiện đến Lam thành, không sao cả, chị có thể đưa Tiểu Triết đến tìm em!"
"Dù xa đến đâu cũng không sao, chị chỉ muốn con trai mình được sống..." Nói xong, nước mắt vốn đã ngừng lại của chị lại tuôn ra không kiểm soát.
"Hự…" Thẩm Tri Hạ cảm thấy đau nhói, lập tức rút tay lại.
"Chị ơi, bình tĩnh một chút, chị làm em gái em đau rồi!" Thẩm Tri Đông nghe thấy tiếng rên đau của Thẩm Tri Hạ, vội vàng bước tới kéo Thẩm Tri Hạ ra phía sau, trong mắt mang theo chút không đồng tình.
Tay của em gái anh mong manh như vậy, sao có thể bị kéo mạnh như thế được.
Nếu chẳng may bị thương ở đâu, chỉ sợ anh sẽ bị cả nhà đánh hội đồng mất!
Đầu tiên là cha anh, người luôn chiều con gái như báu vật, chắc chắn sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!
"Xin lỗi, xin lỗi." Tống Mẫn cũng nhận ra mình quá kích động, dường như đã làm đau vị ân nhân trước mặt.
"Không sao đâu, em biết chị chỉ là quá lo lắng cho con trai thôi." Nói rồi Thẩm Tri Hạ kéo anh trai đang đứng chắn trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn vào đôi mắt van nài của Tống Mẫn.
Lời từ chối làm thế nào cũng không thể nói ra được.
"Hôm nay em cũng không mang đồ theo bên người, hơn nữa Tiểu Triết cũng vừa mới uống thuốc."
"Chị cứ đưa cậu bé về nhà nghỉ ngơi, chắc tạm thời bệnh tình sẽ không tái phát đâu."
Thẩm Tri Hạ nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Chị Mẫn, hay là thế này đi. Một tuần sau chị đưa cậu bé đến nhà em, trong mấy ngày này em sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc điều trị."
"Đợi khi hai mẹ con chị đến nhà em, em sẽ xem tình trạng hồi phục của Tiểu Triết đến đâu rồi mới quyết định xem có thể bắt đầu điều trị cho cậu bé hay không, chị thấy được chứ?"
Thôi thì cứ để họ đến nhà mình vậy.
Sau trận hành xác bởi xe bò và xe buýt sáng nay, cô nghĩ nếu không thật sự cần thiết, thời gian gần đây cô tốt nhất là không vào thành nữa.
Về sau nếu như có dược liệu cần bán, cô sẽ để hai anh trai đi thay.
Dù sao thì họ cũng da dày thịt chắc, không sợ bị hành hạ.
Việc đi xe quả thực là quá mệt mỏi, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.
Tần lão: "Ừm... là thế này..."
Tần lão: "Hạ Hạ, ông... ông có thể đến đó không?"
"Ông nghĩ... khi cháu chữa bệnh cho Tiểu Triết, có thể sẽ cần một người hỗ trợ, đưa đẩy đồ đạc..."
Tần lão: "Mà ông tình cờ lại có hơn năm mươi năm kinh nghiệm hành y."
"Hơn nữa, hiện tại chắc không ai quen thuộc với bệnh tình của Tiểu Triết hơn ông..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần lão: "Cháu xem..."
Ông cất giọng hơi ngượng ngùng, hỏi Thẩm Tri Hạ.
“…”
Hoàn toàn không cần thiết được không!
Cô có y thuật! Có kỹ năng! Có không gian! Có nước linh tuyền!
Tuy không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng việc làm thuyên giảm bệnh tình thì vẫn rất dễ dàng!
Dù vậy, cô cũng không từ chối ngay yêu cầu của “lão ngoan đồng” trước mặt này.
Dù sao nhà mình sau này có thể sẽ thường xuyên đến Tần Nhân Đường bán thuốc, cần phải qua lại với ông ấy.
Hơn nữa, ông ấy cũng không có ý xấu.
Thế là cô mỉm cười thật tươi với Tần lão.
“Được ạ, rất hoan nghênh Tần lão đến nhà cháu chơi.”
“Ha ha, yên tâm, một khi cháu đã nhiệt tình mời như vậy, ông nhất định sẽ tới.”
“...”
Rốt cuộc là Tần lão cảm nhận được sự nhiệt tình của cô từ đâu nhỉ?
Thôi, cứ để ông ấy đến đi, cho ông ấy thấy sự nhiệt tình của người dân quê vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro