[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Những Viên Thuố...
2024-11-16 00:41:58
Thẩm Tri Hạ bỗng nhìn sang Tiểu Triết, cậu bé đã đỡ hơn một chút.
Đôi mắt to tròn, ướt át như mắt nai nhỏ nhìn cô chằm chằm.
Rất yên lặng.
Không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau một lúc suy nghĩ Thẩm Tri Hạ lấy ra một lọ thuốc từ chiếc túi đeo chéo bên mình.
Thật ra là khi nãy cô đã giao tiếp với Nguyên Bảo qua ý thức, để nó lấy vài viên thuốc bỏ vào cái lọ nhỏ và đặt vào túi của cô.
Cô vốn dĩ có thể không cần lấy thuốc ra.
Nhưng nhìn ánh mắt trong sáng của Tiểu Triết, nhớ lại bộ dạng đau đớn khi bệnh tình phát tác, cô cảm thấy không đành lòng.
Có lẽ người bạn nhỏ từng ở cô nhi viện của cô khi bệnh tái phát cũng đau đớn và bất lực như thế.
Thẩm Tri Hạ đưa lọ thuốc cho Tống Mẫn: "Chị Mẫn, chị cầm lấy lọ thuốc này trước đi, đây là loại thuốc em tự chế tại nhà.”
“Vừa rồi em cũng cho Tiểu Triết uống cái này.”
“Nếu mấy ngày tới Tiểu Triết có triệu chứng khó thở, sắc mặt xanh tím, chị cho cậu bé uống một viên.”
“Nhưng khi không có vấn đề gì thì đừng uống nhiều, uống nhiều không tốt cho trẻ con.” Cô dặn dò thêm một cách cẩn thận.
Đột nhiên, cô thoáng nhìn thấy Tần lão bên cạnh.
“...”
Có thể làm như không thấy không nhỉ?
Ánh mắt ông ấy sáng rực, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên tay Thẩm Tri Hạ.
Cứ như muốn nhìn xuyên qua lọ thuốc vậy.
“Hạ Hạ, loại thuốc này… loại thuốc này… ờ… cũng… cũng rất tốt đấy, ha ha.” Tần lão lắp bắp, không mở lời nổi để xin cô mấy viên thuốc đặng nghiên cứu.
Suy cho cùng, loại thuốc có thể nhanh chóng giảm nhẹ bệnh tình của Tiểu Triết chắc chắn là cực kỳ quý hiếm.
Hơn nữa, lại là do cô gái nhỏ này tự mình chế ra.
Cho dù tò mò đến đâu, ông cũng không tiện mở lời.
Thời đại này, ai ai cũng giữ bí mật công thức của mình cả.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy không biết phải nói cái gì.
Ông lão kỳ quặc này, muốn thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà cứ rụt rè, giống như cô gái nhỏ ngại ngùng vậy.
Thẩm Tri Hạ: “Lần tới ông đến nhà cháu, cháu sẽ cho ông vài viên.”
Tần lão: “Thế thì… đến lúc đó ông đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Thẩm Tri Hạ: “...”
Trong lòng Tần lão vô cùng vui sướng, liên tục kiềm chế các “cơ bắp” trên mặt mình.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh, nếu không có lẽ ông đã cười lớn ngay lập tức.
Tống Mẫn bên cạnh tay vẫn đang run rẩy, xúc động không nói nên lời khi cầm lấy lọ thuốc quý giá mà Thẩm Tri Hạ đưa cho.
“Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em.” Chị không ngừng cúi người cảm tạ Thẩm Tri Hạ.
Có lẽ chỉ có chị mới thực sự hiểu được lọ thuốc này quý giá đến mức nào.
Có được lọ thuốc này, con trai chị có thể sống thêm rất nhiều rất nhiều năm nữa…
“Hạ Hạ, lọ thuốc này có giá bao nhiêu?” Vừa hỏi chị vừa lấy ra một nắm tiền lẻ từ trong túi.
Thẩm Tri Hạ sửng sốt một lát rồi nói: “Chị đưa em mười đồng thôi.”
Tống Mẫn lập tức lấy ra một tờ mười đồng đưa cho cô.
Thật ra cô hoàn toàn có thể không nhận số tiền này.
Nhưng mới gặp lần đầu, cũng không thân thiết gì, giữ khoảng cách thích hợp vẫn hơn.
Cho người khác một loại thuốc quý giá mà không lấy tiền dễ khiến người ta có cảm giác cô có mục đích không trong sáng.
Cứ đợi đến lúc họ đến nhà mình điều trị, hiểu thêm về nhân phẩm của họ rồi xem có đáng để kết giao hay không cũng chưa muộn.
Cô rất rõ rằng trong thời đại “điên rồ” này, chuyện vợ chồng trở mặt, cha con thành thù, cắt đứt quan hệ không thiếu gì.
Đôi mắt to tròn, ướt át như mắt nai nhỏ nhìn cô chằm chằm.
Rất yên lặng.
Không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau một lúc suy nghĩ Thẩm Tri Hạ lấy ra một lọ thuốc từ chiếc túi đeo chéo bên mình.
Thật ra là khi nãy cô đã giao tiếp với Nguyên Bảo qua ý thức, để nó lấy vài viên thuốc bỏ vào cái lọ nhỏ và đặt vào túi của cô.
Cô vốn dĩ có thể không cần lấy thuốc ra.
Nhưng nhìn ánh mắt trong sáng của Tiểu Triết, nhớ lại bộ dạng đau đớn khi bệnh tình phát tác, cô cảm thấy không đành lòng.
Có lẽ người bạn nhỏ từng ở cô nhi viện của cô khi bệnh tái phát cũng đau đớn và bất lực như thế.
Thẩm Tri Hạ đưa lọ thuốc cho Tống Mẫn: "Chị Mẫn, chị cầm lấy lọ thuốc này trước đi, đây là loại thuốc em tự chế tại nhà.”
“Vừa rồi em cũng cho Tiểu Triết uống cái này.”
“Nếu mấy ngày tới Tiểu Triết có triệu chứng khó thở, sắc mặt xanh tím, chị cho cậu bé uống một viên.”
“Nhưng khi không có vấn đề gì thì đừng uống nhiều, uống nhiều không tốt cho trẻ con.” Cô dặn dò thêm một cách cẩn thận.
Đột nhiên, cô thoáng nhìn thấy Tần lão bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Có thể làm như không thấy không nhỉ?
Ánh mắt ông ấy sáng rực, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên tay Thẩm Tri Hạ.
Cứ như muốn nhìn xuyên qua lọ thuốc vậy.
“Hạ Hạ, loại thuốc này… loại thuốc này… ờ… cũng… cũng rất tốt đấy, ha ha.” Tần lão lắp bắp, không mở lời nổi để xin cô mấy viên thuốc đặng nghiên cứu.
Suy cho cùng, loại thuốc có thể nhanh chóng giảm nhẹ bệnh tình của Tiểu Triết chắc chắn là cực kỳ quý hiếm.
Hơn nữa, lại là do cô gái nhỏ này tự mình chế ra.
Cho dù tò mò đến đâu, ông cũng không tiện mở lời.
Thời đại này, ai ai cũng giữ bí mật công thức của mình cả.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy không biết phải nói cái gì.
Ông lão kỳ quặc này, muốn thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà cứ rụt rè, giống như cô gái nhỏ ngại ngùng vậy.
Thẩm Tri Hạ: “Lần tới ông đến nhà cháu, cháu sẽ cho ông vài viên.”
Tần lão: “Thế thì… đến lúc đó ông đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Thẩm Tri Hạ: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Tần lão vô cùng vui sướng, liên tục kiềm chế các “cơ bắp” trên mặt mình.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh, nếu không có lẽ ông đã cười lớn ngay lập tức.
Tống Mẫn bên cạnh tay vẫn đang run rẩy, xúc động không nói nên lời khi cầm lấy lọ thuốc quý giá mà Thẩm Tri Hạ đưa cho.
“Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em.” Chị không ngừng cúi người cảm tạ Thẩm Tri Hạ.
Có lẽ chỉ có chị mới thực sự hiểu được lọ thuốc này quý giá đến mức nào.
Có được lọ thuốc này, con trai chị có thể sống thêm rất nhiều rất nhiều năm nữa…
“Hạ Hạ, lọ thuốc này có giá bao nhiêu?” Vừa hỏi chị vừa lấy ra một nắm tiền lẻ từ trong túi.
Thẩm Tri Hạ sửng sốt một lát rồi nói: “Chị đưa em mười đồng thôi.”
Tống Mẫn lập tức lấy ra một tờ mười đồng đưa cho cô.
Thật ra cô hoàn toàn có thể không nhận số tiền này.
Nhưng mới gặp lần đầu, cũng không thân thiết gì, giữ khoảng cách thích hợp vẫn hơn.
Cho người khác một loại thuốc quý giá mà không lấy tiền dễ khiến người ta có cảm giác cô có mục đích không trong sáng.
Cứ đợi đến lúc họ đến nhà mình điều trị, hiểu thêm về nhân phẩm của họ rồi xem có đáng để kết giao hay không cũng chưa muộn.
Cô rất rõ rằng trong thời đại “điên rồ” này, chuyện vợ chồng trở mặt, cha con thành thù, cắt đứt quan hệ không thiếu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro