Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Thôn Bá Bị Vợ M...
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
Lưu Dĩnh bị Bạch Kiều Kiều nói trúng tâm khảm. “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi!”
Bạch Kiều Kiều nhìn chung quanh, xác nhận Thẩm Hành không ở gần đó mới bày ra vẻ mặt hối hận:
“Ta nha, lúc ấy không dám đặt cược nên bây giờ hối hận quá chừng, cả đời chỉ có thể ở chỗ này. Haiz, ta không có ngày đổi đời rồi.”
Lưu Dĩnh nhìn thấy kết cục hiện tại của Bạch Kiều Kiều, nắm chặt tay lại: "Ta nhất định phải trở về thành phố.”
Xuống nông thôn bốn năm, Lưu Dĩnh đã sớm chịu đựng hết nổi cuộc sống như vậy.
Bạch Kiều Kiều lại ra vẻ khuyên nhủ: "Ngươi ngàn vạn lần phải nghĩ cho kỹ, làm vậy cũng sẽ phá hỏng thanh danh của ngươi đó!"
Lưu Dĩnh liếc Bạch Kiều Kiều một cái: "Chỉ cần có thể kết hôn với Văn Lễ, ta có thể làm mọi thứ. Ta không giống ngươi, ta bất chấp tất cả!”
Lưu Dĩnh đã quên ý đồ lúc mình tới đây, nàng hạ quyết tâm nên xoay người đi rất nhanh.
Bạch Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng Lưu Dĩnh rời đi, khoé môi nhếch lên.
Kế tiếp chính là trò hay, tra nam tiện nữ chó cắn chó.
Tâm tình Bạch Kiều Kiều tốt cực kỳ, dọc đường đi ra ruộng tìm Thẩm Hành đều ngâm nga hát không ngừng.
“Hành ca! Ta đến đưa cơm cho ngươi!”
Bạch Kiều Kiều từ đầu bờ ruộng đã bắt đầu hô lên, tuy rằng hiện tại phần lớn mọi người đều ở nhà nghỉ trưa nhưng dưới ruộng vẫn có lác đác mấy người.
Nàng chính là muốn cho cả thôn biết: nàng sủng Thẩm Hành!
Thẩm Hành ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Kiều Kiều mặc áo sơ mi màu xanh lam chạy về phía hắn như một con bướm nhỏ, theo thói quen cau mày nói:
"Chậm một chút, cẩn thận đừng ngã... ngã sẽ rớt đồ!"
“Ta ổn mà.”
Thấy Bạch Kiều Kiều hấp tấp chạy tới, Thẩm Hành nhịn không được bước lên đón nàng.
“Không phải đã nói không cần ngươi tới đưa cơm rồi sao?”
Thẩm Hành cảm giác được người dưới ruộng đều đang nhìn hắn.
Hắn bình thường bị thôn dân nhìn chằm chằm đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay bỗng dưng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Ngươi có thôi đi không!” Bạch Kiều Kiều trợn tròn mắt hạnh mắng một câu, Thẩm Hành nhất thời sửng sốt.
Hắn, Thẩm Hành, người bá đạo du côn nhất thôn Thập Lý, đến chó nhìn thấy hắn đều phải đi đường vòng, vậy mà hôm nay bị người khác mắng?
Còn là cô vợ nhỏ nũng nịu nhà hắn!
Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành ngậm miệng mới đưa giỏ cơm tới trước mặt hắn, dịu dàng nói:
"Không ăn cơm sao được, buổi chiều làm việc sẽ không có sức, mau ăn đi, mọi người sắp quay lại làm việc rồi.”
Ngày xưa ai dám dùng giọng điệu ra lệnh này để nói chuyện với Thẩm Hành, hắn đã sớm ném đồ bay xa mấy mét.
Hôm nay lại ngoan ngoãn cầm giỏ cơm đi đến dưới gốc cây ngồi ăn.
Canh củ cải hầm với đầu tôm hùm đỏ vừa tươi vừa ngọt, mà củ cải cũng khử đi mùi tanh của tôm hùm, hai loại hương vị trộn lẫn vào nhau tạo thành màu sắc và mỹ vị thơm ngon.
Trước kia Thẩm Hành chỉ đi ngang qua sân nhà người khác mới ngửi được mùi thơm này.
Chưa từng có ai làm cho hắn ăn.
Tôm hùm vốn không nhiều, Thẩm Hành gắp cả vỏ nhai hết trong miệng.
Bạch Kiều Kiều ngồi trên tảng đá chống cằm nhìn hắn, khoé môi không khỏi mỉm cười.
Thẩm Hành đã bao giờ được người ta nhìn bằng ánh mắt đầy tình ý như vậy.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, tốc độ ăn cơm nhanh hơn một chút.
Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành thích đồ ăn nàng làm, trong lòng vui mừng không thôi.
Thẩm Hành ăn hết bánh nướng Bạch Kiều Kiều mang đến, ngay cả một ngụm canh cũng không thừa, hài lòng thở ra một hơi, sau đó nhìn thấy tầm mắt Bạch Kiều Kiều vẫn luôn ở trên người mình.
Gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc nhỏ trên trán Bạch Kiều Kiều nhảy múa dưới ánh mặt trời.
“Hành ca, ta đẹp không?”
“Đương nhiên là có thể rồi!”
Bạch Kiều Kiều nhìn chung quanh, xác nhận Thẩm Hành không ở gần đó mới bày ra vẻ mặt hối hận:
“Ta nha, lúc ấy không dám đặt cược nên bây giờ hối hận quá chừng, cả đời chỉ có thể ở chỗ này. Haiz, ta không có ngày đổi đời rồi.”
Lưu Dĩnh nhìn thấy kết cục hiện tại của Bạch Kiều Kiều, nắm chặt tay lại: "Ta nhất định phải trở về thành phố.”
Xuống nông thôn bốn năm, Lưu Dĩnh đã sớm chịu đựng hết nổi cuộc sống như vậy.
Bạch Kiều Kiều lại ra vẻ khuyên nhủ: "Ngươi ngàn vạn lần phải nghĩ cho kỹ, làm vậy cũng sẽ phá hỏng thanh danh của ngươi đó!"
Lưu Dĩnh liếc Bạch Kiều Kiều một cái: "Chỉ cần có thể kết hôn với Văn Lễ, ta có thể làm mọi thứ. Ta không giống ngươi, ta bất chấp tất cả!”
Lưu Dĩnh đã quên ý đồ lúc mình tới đây, nàng hạ quyết tâm nên xoay người đi rất nhanh.
Bạch Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng Lưu Dĩnh rời đi, khoé môi nhếch lên.
Kế tiếp chính là trò hay, tra nam tiện nữ chó cắn chó.
Tâm tình Bạch Kiều Kiều tốt cực kỳ, dọc đường đi ra ruộng tìm Thẩm Hành đều ngâm nga hát không ngừng.
“Hành ca! Ta đến đưa cơm cho ngươi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Kiều Kiều từ đầu bờ ruộng đã bắt đầu hô lên, tuy rằng hiện tại phần lớn mọi người đều ở nhà nghỉ trưa nhưng dưới ruộng vẫn có lác đác mấy người.
Nàng chính là muốn cho cả thôn biết: nàng sủng Thẩm Hành!
Thẩm Hành ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Kiều Kiều mặc áo sơ mi màu xanh lam chạy về phía hắn như một con bướm nhỏ, theo thói quen cau mày nói:
"Chậm một chút, cẩn thận đừng ngã... ngã sẽ rớt đồ!"
“Ta ổn mà.”
Thấy Bạch Kiều Kiều hấp tấp chạy tới, Thẩm Hành nhịn không được bước lên đón nàng.
“Không phải đã nói không cần ngươi tới đưa cơm rồi sao?”
Thẩm Hành cảm giác được người dưới ruộng đều đang nhìn hắn.
Hắn bình thường bị thôn dân nhìn chằm chằm đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay bỗng dưng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Ngươi có thôi đi không!” Bạch Kiều Kiều trợn tròn mắt hạnh mắng một câu, Thẩm Hành nhất thời sửng sốt.
Hắn, Thẩm Hành, người bá đạo du côn nhất thôn Thập Lý, đến chó nhìn thấy hắn đều phải đi đường vòng, vậy mà hôm nay bị người khác mắng?
Còn là cô vợ nhỏ nũng nịu nhà hắn!
Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành ngậm miệng mới đưa giỏ cơm tới trước mặt hắn, dịu dàng nói:
"Không ăn cơm sao được, buổi chiều làm việc sẽ không có sức, mau ăn đi, mọi người sắp quay lại làm việc rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày xưa ai dám dùng giọng điệu ra lệnh này để nói chuyện với Thẩm Hành, hắn đã sớm ném đồ bay xa mấy mét.
Hôm nay lại ngoan ngoãn cầm giỏ cơm đi đến dưới gốc cây ngồi ăn.
Canh củ cải hầm với đầu tôm hùm đỏ vừa tươi vừa ngọt, mà củ cải cũng khử đi mùi tanh của tôm hùm, hai loại hương vị trộn lẫn vào nhau tạo thành màu sắc và mỹ vị thơm ngon.
Trước kia Thẩm Hành chỉ đi ngang qua sân nhà người khác mới ngửi được mùi thơm này.
Chưa từng có ai làm cho hắn ăn.
Tôm hùm vốn không nhiều, Thẩm Hành gắp cả vỏ nhai hết trong miệng.
Bạch Kiều Kiều ngồi trên tảng đá chống cằm nhìn hắn, khoé môi không khỏi mỉm cười.
Thẩm Hành đã bao giờ được người ta nhìn bằng ánh mắt đầy tình ý như vậy.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, tốc độ ăn cơm nhanh hơn một chút.
Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành thích đồ ăn nàng làm, trong lòng vui mừng không thôi.
Thẩm Hành ăn hết bánh nướng Bạch Kiều Kiều mang đến, ngay cả một ngụm canh cũng không thừa, hài lòng thở ra một hơi, sau đó nhìn thấy tầm mắt Bạch Kiều Kiều vẫn luôn ở trên người mình.
Gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc nhỏ trên trán Bạch Kiều Kiều nhảy múa dưới ánh mặt trời.
“Hành ca, ta đẹp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro