Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Tốt Bụng Hiến K...
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
Về phần chuyện ngày đó ở bờ biển nàng và Vu Văn Lễ cẩu thả với nhau, Bạch Kiều Kiều hẳn là còn chưa nói cho người khác.
Nàng vội vàng đén cầu xin, hy vọng chuyện này không bị tiết lộ.
Trong lòng Bạch Kiều Kiều buồn cười không thôi.
Kiếp trước nàng đã trải qua một lần, đời này nàng xem Lưu Dĩnh giống như là một vai hề. Lưu Dĩnh có tâm tư giống như nàng đã từng, muốn dựa vào Vu Văn Lễ để trở về thành phố.
Nàng dùng phương pháp kết giao với Vu Văn Lễ, còn Lưu Dĩnh thì dùng xác thịt để giao dịch.
Bạch Kiều Kiều tận mắt nhìn thấy Vu Văn Lễ và Lưu Dĩnh xếp hình ở bờ biển, nếu không lúc ấy nàng đã chẳng ghê tởm đến mức xảy ra xung đột kịch liệt với Vu Văn Lễ ngay tại chỗ.
Áo sơ mi trên người Lưu Dĩnh giặt đến ố vàng, bên dưới mặc quần quân đội xanh nhạt, buộc hai bím tóc, mặt tròn tròn, dáng người thon gầy thấp bé, thoạt nhìn rất hiền lành dễ bị bắt nạt.
Nhưng Bạch Kiều Kiều biết Lưu Dĩnh là người vì mục đích của mình cái gì cũng dám làm, lòng dạ độc ác, hoàn toàn không điềm đạm đáng yêu như vẻ bề ngoài.
Bạch Kiều Kiều không có ý mời Lưu Dĩnh vào nhà, nàng tựa người ở cạnh cửa:
"Như vậy không phải rất tốt sao? Toàn bộ người trong thôn đều biết ngươi và Vu Văn Lễ đang kết giao, về sau cũng sẽ không có người nào giống như ngươi làm trò vụng trộm với Vu Văn Lễ, ta nói có đúng không?”
Bạch Kiều Kiều trào phúng, cơ bắp trên mặt Lưu Dĩnh co quắp, thiếu chút nữa đã mất khống chế.
Lưu Dĩnh cảnh giác nhìn chung quanh, nhà Thẩm Hành là nhà cũ, không có hàng xóm, lúc đi làm cũng không có ai ở quanh đây, liền nói:
"Thật sự, ta cũng là nạn nhân bị hắn lừa, ta không biết hắn và ngươi đang kết giao!”
Lưu Dĩnh muốn tranh thủ sự đồng tình của Bạch Kiều Kiều, che mặt khóc nấc: "Nhưng ta đã cho hắn hết rồi, việc này nếu để cho người khác biết thì ta làm sao mà sống đây.”
Bạch Kiều Kiều cười lạnh trong lòng.
Lúc ngươi đồn đãi bậy bạ về ta và Thẩm Hành, sao không nghĩ tới sau này ta làm sao mà sống?
Kiếp trước sau khi Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành, Vu Văn Lễ cũng muốn tới quấy rầy nàng.
Trong lòng Lưu Dĩnh không cam lòng, vẫn luôn coi nàng là tình địch.
Lúc khai khẩn đất hoang trên núi, tất cả mọi người ở trên núi tranh nhau đốn củi đào rau, Lưu Dĩnh lại thừa dịp rối loạn để đẩy nàng xuống núi.
Nàng lăn vài vòng, suýt nữa đụng vào một tảng đá. May mắn trên núi cỏ xanh tươi tốt, trong lúc hoảng loạn nàng tóm lấy một đám cỏ mới dừng lại được, nếu không nàng đã thành cô hồn dã quỷ.
Sau đó Lưu Dĩnh còn cố gắng vu oan nàng ngoại tình với gã đàn ông khác, khiến thanh danh của nàng tệ đến mức gà chó cũng không bằng.
Còn có các loại tính kế nhỏ nhặt ngày thường, quả thực nhiều không đếm xuể.
Giờ phút này Lưu Dĩnh cầu xin khóc lóc trước mặt nàng, Bạch Kiều Kiều không chỉ không cảm thấy nàng ta đáng thương mà còn muốn làm cho nàng ta càng thêm đáng thương nha…
Bạch Kiều Kiều tỏ vẻ ngây thơ:
"Nếu người khác biết ngươi đã cho Vu Văn Lễ sự trong sạch của ngươi, như vậy không phải càng tốt sao? Đến lúc đó ngươi tìm đại đội trưởng làm chủ, để Vu Văn Lễ chịu trách nhiệm với ngươi. Nếu hắn không chịu thừa nhận thì ngươi có thể tố cáo hắn tội lưu manh, hắn đương nhiên sẽ không dám chối nữa.”
Lưu Dĩnh chần chờ một chút, Bạch Kiều Kiều lập tức bày ra dáng vẻ nhiệt tình:
“Ngươi nghĩ đi, chỉ cần ngươi kết hôn với hắn thì mục đích của ngươi coi như hoàn thành rồi! Ngươi trở thành người nhà của hắn, đến khi hắn trở về thành phố ngươi cũng có thể đi theo. Hơn nữa nếu sau khi kết hôn ngươi sinh cho hắn hai đứa con thì càng có thể trói chặt hắn ở bên cạnh ngươi.”
Nàng vội vàng đén cầu xin, hy vọng chuyện này không bị tiết lộ.
Trong lòng Bạch Kiều Kiều buồn cười không thôi.
Kiếp trước nàng đã trải qua một lần, đời này nàng xem Lưu Dĩnh giống như là một vai hề. Lưu Dĩnh có tâm tư giống như nàng đã từng, muốn dựa vào Vu Văn Lễ để trở về thành phố.
Nàng dùng phương pháp kết giao với Vu Văn Lễ, còn Lưu Dĩnh thì dùng xác thịt để giao dịch.
Bạch Kiều Kiều tận mắt nhìn thấy Vu Văn Lễ và Lưu Dĩnh xếp hình ở bờ biển, nếu không lúc ấy nàng đã chẳng ghê tởm đến mức xảy ra xung đột kịch liệt với Vu Văn Lễ ngay tại chỗ.
Áo sơ mi trên người Lưu Dĩnh giặt đến ố vàng, bên dưới mặc quần quân đội xanh nhạt, buộc hai bím tóc, mặt tròn tròn, dáng người thon gầy thấp bé, thoạt nhìn rất hiền lành dễ bị bắt nạt.
Nhưng Bạch Kiều Kiều biết Lưu Dĩnh là người vì mục đích của mình cái gì cũng dám làm, lòng dạ độc ác, hoàn toàn không điềm đạm đáng yêu như vẻ bề ngoài.
Bạch Kiều Kiều không có ý mời Lưu Dĩnh vào nhà, nàng tựa người ở cạnh cửa:
"Như vậy không phải rất tốt sao? Toàn bộ người trong thôn đều biết ngươi và Vu Văn Lễ đang kết giao, về sau cũng sẽ không có người nào giống như ngươi làm trò vụng trộm với Vu Văn Lễ, ta nói có đúng không?”
Bạch Kiều Kiều trào phúng, cơ bắp trên mặt Lưu Dĩnh co quắp, thiếu chút nữa đã mất khống chế.
Lưu Dĩnh cảnh giác nhìn chung quanh, nhà Thẩm Hành là nhà cũ, không có hàng xóm, lúc đi làm cũng không có ai ở quanh đây, liền nói:
"Thật sự, ta cũng là nạn nhân bị hắn lừa, ta không biết hắn và ngươi đang kết giao!”
Lưu Dĩnh muốn tranh thủ sự đồng tình của Bạch Kiều Kiều, che mặt khóc nấc: "Nhưng ta đã cho hắn hết rồi, việc này nếu để cho người khác biết thì ta làm sao mà sống đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Kiều Kiều cười lạnh trong lòng.
Lúc ngươi đồn đãi bậy bạ về ta và Thẩm Hành, sao không nghĩ tới sau này ta làm sao mà sống?
Kiếp trước sau khi Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành, Vu Văn Lễ cũng muốn tới quấy rầy nàng.
Trong lòng Lưu Dĩnh không cam lòng, vẫn luôn coi nàng là tình địch.
Lúc khai khẩn đất hoang trên núi, tất cả mọi người ở trên núi tranh nhau đốn củi đào rau, Lưu Dĩnh lại thừa dịp rối loạn để đẩy nàng xuống núi.
Nàng lăn vài vòng, suýt nữa đụng vào một tảng đá. May mắn trên núi cỏ xanh tươi tốt, trong lúc hoảng loạn nàng tóm lấy một đám cỏ mới dừng lại được, nếu không nàng đã thành cô hồn dã quỷ.
Sau đó Lưu Dĩnh còn cố gắng vu oan nàng ngoại tình với gã đàn ông khác, khiến thanh danh của nàng tệ đến mức gà chó cũng không bằng.
Còn có các loại tính kế nhỏ nhặt ngày thường, quả thực nhiều không đếm xuể.
Giờ phút này Lưu Dĩnh cầu xin khóc lóc trước mặt nàng, Bạch Kiều Kiều không chỉ không cảm thấy nàng ta đáng thương mà còn muốn làm cho nàng ta càng thêm đáng thương nha…
Bạch Kiều Kiều tỏ vẻ ngây thơ:
"Nếu người khác biết ngươi đã cho Vu Văn Lễ sự trong sạch của ngươi, như vậy không phải càng tốt sao? Đến lúc đó ngươi tìm đại đội trưởng làm chủ, để Vu Văn Lễ chịu trách nhiệm với ngươi. Nếu hắn không chịu thừa nhận thì ngươi có thể tố cáo hắn tội lưu manh, hắn đương nhiên sẽ không dám chối nữa.”
Lưu Dĩnh chần chờ một chút, Bạch Kiều Kiều lập tức bày ra dáng vẻ nhiệt tình:
“Ngươi nghĩ đi, chỉ cần ngươi kết hôn với hắn thì mục đích của ngươi coi như hoàn thành rồi! Ngươi trở thành người nhà của hắn, đến khi hắn trở về thành phố ngươi cũng có thể đi theo. Hơn nữa nếu sau khi kết hôn ngươi sinh cho hắn hai đứa con thì càng có thể trói chặt hắn ở bên cạnh ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro