[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Rời Đi (1)
Hạ Nhật Lương Phong
2024-11-06 09:11:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ha ha ha, là thật ạ, thầy của Cẩn Nhi, ông có thể về được rồi.” Lăng Hằng đi ở phía sau lên tiếng giải thích.
“Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi.” Phùng Thiên Đông không khỏi nghẹn ngào, ông ấy đã phải đợi ngày hôm nay quá lâu rồi, lâu đến nỗi suýt chút nữa ông ấy đã mất đi hy vọng.
“Thầy ơi, tốt quá rồi, em còn sợ sau khi em đến Bắc Kinh rồi sẽ không có ai chăm sóc cho thầy, để thầy ở lại đây một mình em thật sự không yên tâm.” Lăng Cẩn vui vẻ nói.
“Em là một người tốt, đến Bắc Kinh rồi cũng phải nghiêm túc học hành biết chưa, bài tập thầy cho đến Bắc Kinh em cũng phải nghiêm túc làm cho xong. Đến khi được nghỉ về đây thầy sẽ kiểm tra em.” Nghe Lăng Cẩn nói thế, Phùng Thiên Đông cảm thấy rất vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc khuyên bảo đồ đệ duy nhất của mình.
“Thầy cứ yên tâm ạ, chắc chắn em sẽ không quên làm bài tập đâu.”
…
Sau này Phùng Thiên Đông có thể quay về thành phố rồi, Lăng Cẩn quyết định sẽ đến Bắc Kinh sớm, dù sao thì anh ấy và Lăng Thuỵ đi đến Bắc Kinh cũng phải đi ngang qua thành phố Lý nên dứt khoát đi đến thành phố Lý với thầy trước rồi mới từ thành phố Lý bắt xe lửa đi đến Bắc Kinh, đã nhiều năm thầy không quay về nhà như thế, về rồi cũng không biết sẽ thế nào nữa.
Cả nhà ai cũng coi trọng việc Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ đi học. Cuối cùng sau khi đã bàn bạc với nhau xong, Lăng Vệ Quốc quyết định sẽ đích thân đưa hai đứa con trai đến Bắc Kinh. Lăng Nguyệt cũng muốn đi xem xem Bắc Kinh hiện giờ trông như thế nào. Nhưng do cô bé còn nhỏ, vẫn cần có người chăm sóc nên không thể đi cùng rồi ngáng chân mọi người được.
Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ sắp đi lên trường, Trịnh Lệ Phương đã đặc biệt đi mua vải về may quần áo mới cho hai người. Buổi tối trước hôm sắp phải xa nhà, Trịnh Lệ Phương có hơi lo lắng, quả thật là con đi ngàn dặm mẹ ở nhà lo lắng, cho dù Lăng Cẩn vẫn luôn là người trưởng thành chín chắn khiến người khác rất yên tâm nhưng anh ấy cũng chưa từng rời xa bà ấy đi đến một nơi xa xôi như vậy bao giờ, nhất là còn có cả Lăng Thuỵ, người từ xưa đến này đều khiến người ta không bớt lo lắng nữa.
Thấy hai người con trai đang thu dọn đồ đạc, Trịnh Lệ Phương không cầm lòng được mà dặn dò: “Hai đứa lên trường nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa, có chuyện gì không giải quyết được thì phải viết thư hoặc là gửi điện báo về nhà, chuyện gấp thì có thể đến tìm bác sĩ Lý nhờ ông ấy giúp đỡ. Hai đứa đã nhớ địa chỉ ngày trước bác sĩ Lý cho chưa.”
“Mẹ, con nhớ rồi.” Lăng Cẩn vừa đóng gói đồ đạc vừa trả lời mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đã nói đi nói lại câu này không biết bao nhiêu lần rồi, tai con cũng sắp mọc kén rồi đây này này.” Lăng Cẩn nhét quần áo vào trong túi rồi bình tĩnh lên tiếng.
“Thằng nhóc này, mẹ nói con vài câu cũng không được sao, với cả, con đóng gói thế nào vậy, quần áo cũng không gấp lại, quần áo mới cũng bị con làm cho nhăn nhúm hết cả rồi.” Trịnh Lệ Phương thấy hai đứa con trai thu dọn hành lý không nên hồn thì không khỏi đẩy anh ấy sang một bên, để mình làm.
“Anh ơi, anh mang theo dầu nấm ngon này đi.” Lăng Nguyệt bê hai cái lọ dầu nấm vào đưa cho Lăng Cẩn, đây là thứ cả nhà thích ăn nhất, bình thường lấy trộn cơm trộn mỳ cũng rất ngon. Đây là hai lọ cuối cùng trong nhà. Nhưng ở nhà đợi đến khi trời ấm hơn một chút, nấm mọc ra là có thể lên núi hái về làm rồi, nhưng anh trai lại khó mà ăn được.
“Ha ha ha, là thật ạ, thầy của Cẩn Nhi, ông có thể về được rồi.” Lăng Hằng đi ở phía sau lên tiếng giải thích.
“Tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi.” Phùng Thiên Đông không khỏi nghẹn ngào, ông ấy đã phải đợi ngày hôm nay quá lâu rồi, lâu đến nỗi suýt chút nữa ông ấy đã mất đi hy vọng.
“Thầy ơi, tốt quá rồi, em còn sợ sau khi em đến Bắc Kinh rồi sẽ không có ai chăm sóc cho thầy, để thầy ở lại đây một mình em thật sự không yên tâm.” Lăng Cẩn vui vẻ nói.
“Em là một người tốt, đến Bắc Kinh rồi cũng phải nghiêm túc học hành biết chưa, bài tập thầy cho đến Bắc Kinh em cũng phải nghiêm túc làm cho xong. Đến khi được nghỉ về đây thầy sẽ kiểm tra em.” Nghe Lăng Cẩn nói thế, Phùng Thiên Đông cảm thấy rất vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc khuyên bảo đồ đệ duy nhất của mình.
“Thầy cứ yên tâm ạ, chắc chắn em sẽ không quên làm bài tập đâu.”
…
Sau này Phùng Thiên Đông có thể quay về thành phố rồi, Lăng Cẩn quyết định sẽ đến Bắc Kinh sớm, dù sao thì anh ấy và Lăng Thuỵ đi đến Bắc Kinh cũng phải đi ngang qua thành phố Lý nên dứt khoát đi đến thành phố Lý với thầy trước rồi mới từ thành phố Lý bắt xe lửa đi đến Bắc Kinh, đã nhiều năm thầy không quay về nhà như thế, về rồi cũng không biết sẽ thế nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả nhà ai cũng coi trọng việc Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ đi học. Cuối cùng sau khi đã bàn bạc với nhau xong, Lăng Vệ Quốc quyết định sẽ đích thân đưa hai đứa con trai đến Bắc Kinh. Lăng Nguyệt cũng muốn đi xem xem Bắc Kinh hiện giờ trông như thế nào. Nhưng do cô bé còn nhỏ, vẫn cần có người chăm sóc nên không thể đi cùng rồi ngáng chân mọi người được.
Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ sắp đi lên trường, Trịnh Lệ Phương đã đặc biệt đi mua vải về may quần áo mới cho hai người. Buổi tối trước hôm sắp phải xa nhà, Trịnh Lệ Phương có hơi lo lắng, quả thật là con đi ngàn dặm mẹ ở nhà lo lắng, cho dù Lăng Cẩn vẫn luôn là người trưởng thành chín chắn khiến người khác rất yên tâm nhưng anh ấy cũng chưa từng rời xa bà ấy đi đến một nơi xa xôi như vậy bao giờ, nhất là còn có cả Lăng Thuỵ, người từ xưa đến này đều khiến người ta không bớt lo lắng nữa.
Thấy hai người con trai đang thu dọn đồ đạc, Trịnh Lệ Phương không cầm lòng được mà dặn dò: “Hai đứa lên trường nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa, có chuyện gì không giải quyết được thì phải viết thư hoặc là gửi điện báo về nhà, chuyện gấp thì có thể đến tìm bác sĩ Lý nhờ ông ấy giúp đỡ. Hai đứa đã nhớ địa chỉ ngày trước bác sĩ Lý cho chưa.”
“Mẹ, con nhớ rồi.” Lăng Cẩn vừa đóng gói đồ đạc vừa trả lời mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đã nói đi nói lại câu này không biết bao nhiêu lần rồi, tai con cũng sắp mọc kén rồi đây này này.” Lăng Cẩn nhét quần áo vào trong túi rồi bình tĩnh lên tiếng.
“Thằng nhóc này, mẹ nói con vài câu cũng không được sao, với cả, con đóng gói thế nào vậy, quần áo cũng không gấp lại, quần áo mới cũng bị con làm cho nhăn nhúm hết cả rồi.” Trịnh Lệ Phương thấy hai đứa con trai thu dọn hành lý không nên hồn thì không khỏi đẩy anh ấy sang một bên, để mình làm.
“Anh ơi, anh mang theo dầu nấm ngon này đi.” Lăng Nguyệt bê hai cái lọ dầu nấm vào đưa cho Lăng Cẩn, đây là thứ cả nhà thích ăn nhất, bình thường lấy trộn cơm trộn mỳ cũng rất ngon. Đây là hai lọ cuối cùng trong nhà. Nhưng ở nhà đợi đến khi trời ấm hơn một chút, nấm mọc ra là có thể lên núi hái về làm rồi, nhưng anh trai lại khó mà ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro