Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Giúp Đỡ
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Trí nhớ của Hàn Cánh rất tốt, cũng hơi gật đầu sau đó dời tầm mắt đi trước.
Đông Đông hiếu động thích quậy, thích chơi đùa với các bạn nhỏ khác, nhất là những bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cậu bé nắm tay Mạnh Ninh, nhón chân, nhỏ giọng hỏi Mạnh Ninh: “Chị, kia là em trai hay em gái vậy ạ?”
“Em gái.”
Mạnh Ninh nhẹ giọng trả lời, thấy người bán hàng đưa cho Hàn Cánh đôi giày da màu đen đế lớn.
Cô hơi nhíu mày, trẻ con dưới ba tuổi không thể đi giày có đế quá dày, sẽ không tốt cho quá trình phát triển của mu bàn chân.
Mà Hàn Cánh lại không biết điều đó thật, anh dứt khoát nhận lấy giày, tựa như chuẩn bị thanh toán.
Mạnh Ninh nhếch miệng, nhẹ giọng ngăn cản động tác thanh toán của Hàn Cánh.
“Chờ đã.”
Hàn Cánh liếc mắt nhìn cô, cũng ngừng động tác trong tay, yên lặng chờ cô nói tiếp.
Mạnh Ninh cũng thấy bản thân đường đột, nhưng nhớ tới Hàn Cánh cũng có thể tính là từng giúp mình, cô lại cười áy náy, khách khí uyển chuyển:
“Xin lỗi, em cảm thấy tuổi nhỏ như bé này, có vẻ không thích hợp với kiểu giày có đế quá dày.”
Hàn Cánh như tiếp thu kiến nghị của Mạnh Ninh, lại cầm giày lên, nắm đế giày ước lượng, đúng là rất dày thật.
Hôm nay người bán hàng không vui vẻ lắm, dễ nổi nóng vô cùng:
“Này, tôi nói đồng chí này, rốt cuộc đồng chí có mua hay không? Không mua thì mời ra ngoài, đừng chậm trễ công việc của chúng tôi.”
Mạnh Ninh đã mua đồ ở Tiểu Số Điểm được mấy năm, cũng có hiểu biết tương đối với tính tình của người bán trong tiệm.
Cô bước về trước hai bước, móc kẹo hoa quả từ trong túi ra đặt lên quầy, nói ngọt:
“Chị, hôm nay chị trực ư?”
Người bán hàng cũng không phải không quen Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh trông rất ngoan ngoãn, lại lễ phép, mua hàng hào phóng, trong tiệm không có mấy nhân viên không thích Mạnh Ninh.
Khách quen mở miệng, người bán hàng vẫn nể mặt Mạnh Ninh. Cơn tức hơi tiêu, người bán hàng cầm kẹo ngọt vị bồ đào lên, xé vỏ kẹo đặt vào trong miệng, giọng hàm hồ không rõ:
“Lại dẫn em trai tới mua đồ?”
“Đúng nha, sắp vào đông rồi, chị, tiệm mình có kiểu dáng mới không?”
“Có mấy món hàng tới từ thủ đô, đoán được em sắp tới, mấy ngày trước bọn chị đã dặn nhau giữ lại hai ngày chờ em tới.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Em chờ đi, chị đi lấy cho em.”
Người bán hàng cắn kẹo trong miệng, phát ra tiếng giòn tan:
“Không thể không nói, kẹo em mua ngon thật. Chua chua ngọt ngọt, vị quả vừa đủ.”
“Hai ngày trước chị tới cao ốc bách hóa nhưng không thấy loại này. Lần trước chị đã muốn hỏi em, em mua kẹo này ở đâu vậy?”
Đông Đông hiếu động thích quậy, thích chơi đùa với các bạn nhỏ khác, nhất là những bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cậu bé nắm tay Mạnh Ninh, nhón chân, nhỏ giọng hỏi Mạnh Ninh: “Chị, kia là em trai hay em gái vậy ạ?”
“Em gái.”
Mạnh Ninh nhẹ giọng trả lời, thấy người bán hàng đưa cho Hàn Cánh đôi giày da màu đen đế lớn.
Cô hơi nhíu mày, trẻ con dưới ba tuổi không thể đi giày có đế quá dày, sẽ không tốt cho quá trình phát triển của mu bàn chân.
Mà Hàn Cánh lại không biết điều đó thật, anh dứt khoát nhận lấy giày, tựa như chuẩn bị thanh toán.
Mạnh Ninh nhếch miệng, nhẹ giọng ngăn cản động tác thanh toán của Hàn Cánh.
“Chờ đã.”
Hàn Cánh liếc mắt nhìn cô, cũng ngừng động tác trong tay, yên lặng chờ cô nói tiếp.
Mạnh Ninh cũng thấy bản thân đường đột, nhưng nhớ tới Hàn Cánh cũng có thể tính là từng giúp mình, cô lại cười áy náy, khách khí uyển chuyển:
“Xin lỗi, em cảm thấy tuổi nhỏ như bé này, có vẻ không thích hợp với kiểu giày có đế quá dày.”
Hàn Cánh như tiếp thu kiến nghị của Mạnh Ninh, lại cầm giày lên, nắm đế giày ước lượng, đúng là rất dày thật.
Hôm nay người bán hàng không vui vẻ lắm, dễ nổi nóng vô cùng:
“Này, tôi nói đồng chí này, rốt cuộc đồng chí có mua hay không? Không mua thì mời ra ngoài, đừng chậm trễ công việc của chúng tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Ninh đã mua đồ ở Tiểu Số Điểm được mấy năm, cũng có hiểu biết tương đối với tính tình của người bán trong tiệm.
Cô bước về trước hai bước, móc kẹo hoa quả từ trong túi ra đặt lên quầy, nói ngọt:
“Chị, hôm nay chị trực ư?”
Người bán hàng cũng không phải không quen Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh trông rất ngoan ngoãn, lại lễ phép, mua hàng hào phóng, trong tiệm không có mấy nhân viên không thích Mạnh Ninh.
Khách quen mở miệng, người bán hàng vẫn nể mặt Mạnh Ninh. Cơn tức hơi tiêu, người bán hàng cầm kẹo ngọt vị bồ đào lên, xé vỏ kẹo đặt vào trong miệng, giọng hàm hồ không rõ:
“Lại dẫn em trai tới mua đồ?”
“Đúng nha, sắp vào đông rồi, chị, tiệm mình có kiểu dáng mới không?”
“Có mấy món hàng tới từ thủ đô, đoán được em sắp tới, mấy ngày trước bọn chị đã dặn nhau giữ lại hai ngày chờ em tới.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Em chờ đi, chị đi lấy cho em.”
Người bán hàng cắn kẹo trong miệng, phát ra tiếng giòn tan:
“Không thể không nói, kẹo em mua ngon thật. Chua chua ngọt ngọt, vị quả vừa đủ.”
“Hai ngày trước chị tới cao ốc bách hóa nhưng không thấy loại này. Lần trước chị đã muốn hỏi em, em mua kẹo này ở đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro