Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Kẹo Hoa Quả
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Mạnh Ninh lại rút thêm một ít kẹo từ trong túi ra, cũng không nhiều, chỉ sáu bảy cái, cười nói:
“Thân thích nhà em cho, cho nhiều lắm. Chị, nếu chị thích lần sau em lại mang thêm một ít tới cho chị.”
“Nhà em cũng chỉ có em trai em ăn, vẫn còn không ít đây.”
“Như vậy ngại lắm.” Mạnh Ninh hiểu chuyện biết điều tiết, khiến sắc mặt người bán hàng cũng dễ chịu hơn không ít.
Người bán hàng nói nhỏ: “Em chờ chút, chị vào trong lấy đồ. Tất cả đều là hàng mới, còn có mấy món đồ không có chút tỳ vết nào, để chị lấy cho em xem, nhất em đấy.”
“Chờ chút đã chị.” Mạnh Ninh kéo người bán hàng lại, cười cười: “Chị, chị lấy đôi giày da màu hồng nhạt trên kệ giúp em, em xem với.”
Người bán hàng liếc nhìn Mạnh Ninh rồi lại liếc nhìn Hàn Cánh, hơi mất hứng nhưng vẫn lấy xuống.
“Em nhìn là được, không được phép mang thử, nếu không chị thật không thể bán được.”
“Vâng ạ.”
Mạnh Ninh cầm trong tay xem xét, đế giày mỏng dính, mặt giày mềm nhũn, trong lòng cũng khá thỏa mãn.
Lại lật xuống đế giày xem số đo: “Chị, đôi này hơi lớn, chị có thể lấy đôi nhỏ hơn hai số tới cho bọn em so thử được không?”
Người bán hàng phát ra một tiếng “chậc”, khom lưng lục tìm trong ngăn kéo, cuối cùng kiếm ra được một đôi giày da trẻ em mới tinh, còn bọc giấy bên ngoài: “Này.”
Mạnh Ninh nói cảm ơn xong cầm giày, mới vừa xoay người đã thấy Thần Thần nhìn chằm chằm đôi giày da màu hồng nhạt trong tay mình, giống hệt với ánh mắt của Đông Đông khi nhìn thấy đồ ăn ngon.
Mạnh Ninh bật cười, nhẹ nhàng lắc lắc đôi giày trong tay, mềm giọng:
“Em có thích đôi giày này không nha? Màu hồng, thích không nha?”
Thần Thần hơi sợ người lạ, thấy Mạnh Ninh càng lúc càng gần sát, cô bé vô thức rụt đầu vào trong ngực Hàn Cánh.
Dường như Hàn Cánh cảm thấy con gái hơi thất lễ, lại vỗ nhẹ sau lưng con gái nhưng cũng không miễn cưỡng cô bé, mà vuốt cằm xin lỗi:
“Xin lỗi, con gái tôi sợ người lạ.”
Mạnh Ninh đưa lưng về phía người bán hàng, lặng lẽ chớp mắt, cặp mắt hoa đào cong cong rất xinh đẹp.
Miệng cô mấp máy phát ra âm khí, nói khẽ: “Thử một chút.”
Hàn Cánh không nghĩ tới Mạnh Ninh có ý như vậy, hơi sửng sốt thất thần.
Mạnh Ninh nhẹ giọng giục anh ngồi xuống, vừa cúi đầu đẫ thấy Thần Thần mang đôi giày rơm rách tươm, phía trên đầy vết bẩn, lộ ra ngón chân đã bị lạnh tới đỏ bừng của Thần Thần.
Trên chân cô bé còn dính bùn đất, theo Hàn Cánh đi lại, bùn đất không ngừng rơi xuống.
Chẳng trách người bán hàng lại nóng tính tới vậy.
“Thân thích nhà em cho, cho nhiều lắm. Chị, nếu chị thích lần sau em lại mang thêm một ít tới cho chị.”
“Nhà em cũng chỉ có em trai em ăn, vẫn còn không ít đây.”
“Như vậy ngại lắm.” Mạnh Ninh hiểu chuyện biết điều tiết, khiến sắc mặt người bán hàng cũng dễ chịu hơn không ít.
Người bán hàng nói nhỏ: “Em chờ chút, chị vào trong lấy đồ. Tất cả đều là hàng mới, còn có mấy món đồ không có chút tỳ vết nào, để chị lấy cho em xem, nhất em đấy.”
“Chờ chút đã chị.” Mạnh Ninh kéo người bán hàng lại, cười cười: “Chị, chị lấy đôi giày da màu hồng nhạt trên kệ giúp em, em xem với.”
Người bán hàng liếc nhìn Mạnh Ninh rồi lại liếc nhìn Hàn Cánh, hơi mất hứng nhưng vẫn lấy xuống.
“Em nhìn là được, không được phép mang thử, nếu không chị thật không thể bán được.”
“Vâng ạ.”
Mạnh Ninh cầm trong tay xem xét, đế giày mỏng dính, mặt giày mềm nhũn, trong lòng cũng khá thỏa mãn.
Lại lật xuống đế giày xem số đo: “Chị, đôi này hơi lớn, chị có thể lấy đôi nhỏ hơn hai số tới cho bọn em so thử được không?”
Người bán hàng phát ra một tiếng “chậc”, khom lưng lục tìm trong ngăn kéo, cuối cùng kiếm ra được một đôi giày da trẻ em mới tinh, còn bọc giấy bên ngoài: “Này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Ninh nói cảm ơn xong cầm giày, mới vừa xoay người đã thấy Thần Thần nhìn chằm chằm đôi giày da màu hồng nhạt trong tay mình, giống hệt với ánh mắt của Đông Đông khi nhìn thấy đồ ăn ngon.
Mạnh Ninh bật cười, nhẹ nhàng lắc lắc đôi giày trong tay, mềm giọng:
“Em có thích đôi giày này không nha? Màu hồng, thích không nha?”
Thần Thần hơi sợ người lạ, thấy Mạnh Ninh càng lúc càng gần sát, cô bé vô thức rụt đầu vào trong ngực Hàn Cánh.
Dường như Hàn Cánh cảm thấy con gái hơi thất lễ, lại vỗ nhẹ sau lưng con gái nhưng cũng không miễn cưỡng cô bé, mà vuốt cằm xin lỗi:
“Xin lỗi, con gái tôi sợ người lạ.”
Mạnh Ninh đưa lưng về phía người bán hàng, lặng lẽ chớp mắt, cặp mắt hoa đào cong cong rất xinh đẹp.
Miệng cô mấp máy phát ra âm khí, nói khẽ: “Thử một chút.”
Hàn Cánh không nghĩ tới Mạnh Ninh có ý như vậy, hơi sửng sốt thất thần.
Mạnh Ninh nhẹ giọng giục anh ngồi xuống, vừa cúi đầu đẫ thấy Thần Thần mang đôi giày rơm rách tươm, phía trên đầy vết bẩn, lộ ra ngón chân đã bị lạnh tới đỏ bừng của Thần Thần.
Trên chân cô bé còn dính bùn đất, theo Hàn Cánh đi lại, bùn đất không ngừng rơi xuống.
Chẳng trách người bán hàng lại nóng tính tới vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro