Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Người Này Rất Đ...
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Mạnh Ninh nhíu mày, hiểu lễ phép mà không hỏi nhiều, chỉ xoay người đi tìm người bán hàng:
“Chị, chị cho em một tờ báo bỏ, với lấy cho em thêm hai đôi tất của con nít nữa.
Người bán hàng tinh ý hơn Mạnh Ninh nhiều, vừa liếc mắt đã hiểu được ý đồ của Mạnh Ninh.
Cô ta lấy hai cặp tất viền ren hoa từ trong hộp ở ngăn kéo ra, đập lên bàn, tức giận nói:
“Dám tới chỗ chị mua tất, em cũng giàu có thật.”
Mạnh Ninh cười cười, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Thần Thần, một tay cầm đôi bít tất sạch sẽ, giả vờ kinh ngạc:
“A, đây là cái gì nha? Là bít tất nha, có màu trắng với màu tím. Em có thích không?”
Thần Thần rúc vào trong ngực Hàn Cánh, Mạnh Ninh lại chậm rãi đưa bít tất tới trước mặt Thần Thần:
“Em thích cái nào? Tự mình chọn một cái được không?”
Thần Thần vô thức rụt bả vai, mà Mạnh Ninh lại dịu dàng nhìn con bé chăm chú, tỏ thiện ý:
“Hôm nay chúng ta mang đôi màu tím có được không? Màu trắng chúng ta mang về nhà, được không?”
Thần Thần không hé răng, Mạnh Ninh cũng không vội vã, chỉ tới gần thêm chút nữa, chỉ vào màu bít tất, giảm chậm tốc độ nói, nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa: “Như vậy được chứ?”
Thần Thần ngửi được hương vị ngọt ngào nhàn nhạt từ trên người Mạnh Ninh, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
Ánh mắt Mạnh Ninh rất dịu dàng, tầm mắt thẳng hàng với tầm mắt cô bé, trong mắt có ý cười.
Sau đó, Thần Thần gật đầu rồi lại xoay cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng Hàn Cánh.
Thế nhưng một giây sau, con bé lại không nhịn được thò đầu ra thăm dò xem Mạnh Ninh còn ở đó hay không.
Mạnh Ninh bật cười, đứng dậy đưa bít tất cho Hàn Cánh.
Suy nghĩ một chút, cô lại đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ tới cho anh:
“Anh có muốn lau chân cho con bé trước không? Tránh cho chút nữa đi giày vào lại không thoải mái.”
“Cảm ơn.”
Hàn Cánh nói cảm ơn, nhưng cũng không nhận lấy khăn mà dùng tay áo của mình cẩn thận từng chút một lau sạch vết bẩn trên chân Thần Thần.
Động tác rất dịu dàng, rất kiên trì, không nhanh không chậm, trong mắt không hề có vẻ quẫn bách, tựa như anh chỉ đang làm một chuyện rất bình thường.
Mạnh Ninh thu hồi khăn tay, ngược lại còn có ấn tượng sâu sắc với Hàn Cánh hơn một chút.
Người này, rất đặc biệt.
Chân Thần Thần đã được lau sạch, Mạnh Ninh lại giúp đỡ đưa từng chiếc giày một tới, thiện ý nhắc nhở:
“Vậy anh mang giày giúp con bé đi. Lần sau khi đưa con bé đi mua giày, nhớ phải mang tất cho con bé.”
Hàn Cánh trả lời rất chân thành: “Được, tôi nhớ kỹ rồi.”
“Chị, chị cho em một tờ báo bỏ, với lấy cho em thêm hai đôi tất của con nít nữa.
Người bán hàng tinh ý hơn Mạnh Ninh nhiều, vừa liếc mắt đã hiểu được ý đồ của Mạnh Ninh.
Cô ta lấy hai cặp tất viền ren hoa từ trong hộp ở ngăn kéo ra, đập lên bàn, tức giận nói:
“Dám tới chỗ chị mua tất, em cũng giàu có thật.”
Mạnh Ninh cười cười, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Thần Thần, một tay cầm đôi bít tất sạch sẽ, giả vờ kinh ngạc:
“A, đây là cái gì nha? Là bít tất nha, có màu trắng với màu tím. Em có thích không?”
Thần Thần rúc vào trong ngực Hàn Cánh, Mạnh Ninh lại chậm rãi đưa bít tất tới trước mặt Thần Thần:
“Em thích cái nào? Tự mình chọn một cái được không?”
Thần Thần vô thức rụt bả vai, mà Mạnh Ninh lại dịu dàng nhìn con bé chăm chú, tỏ thiện ý:
“Hôm nay chúng ta mang đôi màu tím có được không? Màu trắng chúng ta mang về nhà, được không?”
Thần Thần không hé răng, Mạnh Ninh cũng không vội vã, chỉ tới gần thêm chút nữa, chỉ vào màu bít tất, giảm chậm tốc độ nói, nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa: “Như vậy được chứ?”
Thần Thần ngửi được hương vị ngọt ngào nhàn nhạt từ trên người Mạnh Ninh, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
Ánh mắt Mạnh Ninh rất dịu dàng, tầm mắt thẳng hàng với tầm mắt cô bé, trong mắt có ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Thần Thần gật đầu rồi lại xoay cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng Hàn Cánh.
Thế nhưng một giây sau, con bé lại không nhịn được thò đầu ra thăm dò xem Mạnh Ninh còn ở đó hay không.
Mạnh Ninh bật cười, đứng dậy đưa bít tất cho Hàn Cánh.
Suy nghĩ một chút, cô lại đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ tới cho anh:
“Anh có muốn lau chân cho con bé trước không? Tránh cho chút nữa đi giày vào lại không thoải mái.”
“Cảm ơn.”
Hàn Cánh nói cảm ơn, nhưng cũng không nhận lấy khăn mà dùng tay áo của mình cẩn thận từng chút một lau sạch vết bẩn trên chân Thần Thần.
Động tác rất dịu dàng, rất kiên trì, không nhanh không chậm, trong mắt không hề có vẻ quẫn bách, tựa như anh chỉ đang làm một chuyện rất bình thường.
Mạnh Ninh thu hồi khăn tay, ngược lại còn có ấn tượng sâu sắc với Hàn Cánh hơn một chút.
Người này, rất đặc biệt.
Chân Thần Thần đã được lau sạch, Mạnh Ninh lại giúp đỡ đưa từng chiếc giày một tới, thiện ý nhắc nhở:
“Vậy anh mang giày giúp con bé đi. Lần sau khi đưa con bé đi mua giày, nhớ phải mang tất cho con bé.”
Hàn Cánh trả lời rất chân thành: “Được, tôi nhớ kỹ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro