[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Ông Cụ Trần Thậ...
2024-11-13 23:45:09
Mấy mẹ con cứ ở lì trong phòng Tây không ra, ai cũng đoán được là đang ăn thịt gà. Bà cụ Trần tức giận đến mức phải tự mình ăn cơm trong phòng Đông, miệng không ngừng lẩm bẩm "đồ vô ơn bạc nghĩa", "đồ sói mắt trắng".
Giọng nói cũng không hề nhỏ tiếng, ngược lại còn cố tình nói thật to, kèm theo tiếng đồ đạc va chạm loảng xoảng.
Mấy mẹ con Triệu Hương Mai hoàn toàn không để tâm.
Xem bà ta có dám xông vào đây gây sự không?
Trần Thanh Di xưa nay không phải người dễ bắt nạt.
Cô đi vào bếp lấy một cái bát, gắp một miếng cổ gà, một miếng phao câu, sau đó lại gắp thêm hai miếng thịt ức.
Cuối cùng, cô gắp thêm mấy miếng khoai tây, trông cũng đầy ắp một bát.
“Anh ba, anh mang bát thịt này sang cho ông nội đi, nhớ kỹ, chỉ đưa cho ông nội thôi đấy.”
“À, tiện thể mang khẩu phần lương thực của nhà mình sang luôn.”
Không thể để người khác lợi dụng được.
“Em gái, em thật là…”
Trần Thanh Phong giơ ngón tay cái lên, cười hì hì nhận lấy bát thịt: “Cho thêm một cái chân gà nữa đi.”
Nhìn cho nó nhiều vào!
Trần Thanh Di suy nghĩ một chút rồi đồng ý, chân gà thời này không giống như thời hiện đại, không có thịt, cũng không ngon: “Hai cái luôn đi.”
Ông nội cô đối xử với họ cũng bình thường, không tốt cũng không xấu, chỉ là ông ấy đối xử với ai cũng như vậy, không thiên vị ai, chỉ là không bao giờ quan tâm đến chuyện gì.
Mục đích chính của cô là để chọc tức bà nội.
Ông cụ Trần nghe nói thịt gà là dành riêng cho mình, hai mắt sáng rực, mừng rỡ nhận lấy.
Sau đó đặt trước mặt, hai tay che chắn cẩn thận, không cho ai động vào.
Ông ta hí hửng gặm hai miếng thịt ngon nhất trước, ăn vào bụng cho chắc ăn, ai cũng không cướp được.
Sau đó mới chậm rãi gặm xương.
Trần Thanh Thụ đỏ mắt: “Ông nội, ngon không ạ?”
“Thịt thì làm gì có chuyện không ngon?”
Ông cụ Trần ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ: “Khoai tây cũng ngon.”
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, ông cụ Trần vẫn không ngẩng đầu, mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Trần Trường Giang thấy vậy thì chướng mắt, bèn nói: “Ba, nhà thằng hai cũng thật bất hiếu!”
“Không những không cho mẹ, mà cho ba toàn là thứ không có thịt.”
Ông cụ Trần không thèm liếc mắt: “Con còn chưa từng cho ba một cái xương nào.”
Muốn lợi dụng ông à, không có cửa đâu.
Trần Trường Giang: …
“Thằng cả, nếu con thật lòng hiếu thảo thì tự mình mua gà về cho ba ăn, còn mẹ con, bà ấy không phải nói là không ăn sao?”
Bà cụ Trần: …
Trần Trường Giang:…
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giọng nói cũng không hề nhỏ tiếng, ngược lại còn cố tình nói thật to, kèm theo tiếng đồ đạc va chạm loảng xoảng.
Mấy mẹ con Triệu Hương Mai hoàn toàn không để tâm.
Xem bà ta có dám xông vào đây gây sự không?
Trần Thanh Di xưa nay không phải người dễ bắt nạt.
Cô đi vào bếp lấy một cái bát, gắp một miếng cổ gà, một miếng phao câu, sau đó lại gắp thêm hai miếng thịt ức.
Cuối cùng, cô gắp thêm mấy miếng khoai tây, trông cũng đầy ắp một bát.
“Anh ba, anh mang bát thịt này sang cho ông nội đi, nhớ kỹ, chỉ đưa cho ông nội thôi đấy.”
“À, tiện thể mang khẩu phần lương thực của nhà mình sang luôn.”
Không thể để người khác lợi dụng được.
“Em gái, em thật là…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Phong giơ ngón tay cái lên, cười hì hì nhận lấy bát thịt: “Cho thêm một cái chân gà nữa đi.”
Nhìn cho nó nhiều vào!
Trần Thanh Di suy nghĩ một chút rồi đồng ý, chân gà thời này không giống như thời hiện đại, không có thịt, cũng không ngon: “Hai cái luôn đi.”
Ông nội cô đối xử với họ cũng bình thường, không tốt cũng không xấu, chỉ là ông ấy đối xử với ai cũng như vậy, không thiên vị ai, chỉ là không bao giờ quan tâm đến chuyện gì.
Mục đích chính của cô là để chọc tức bà nội.
Ông cụ Trần nghe nói thịt gà là dành riêng cho mình, hai mắt sáng rực, mừng rỡ nhận lấy.
Sau đó đặt trước mặt, hai tay che chắn cẩn thận, không cho ai động vào.
Ông ta hí hửng gặm hai miếng thịt ngon nhất trước, ăn vào bụng cho chắc ăn, ai cũng không cướp được.
Sau đó mới chậm rãi gặm xương.
Trần Thanh Thụ đỏ mắt: “Ông nội, ngon không ạ?”
“Thịt thì làm gì có chuyện không ngon?”
Ông cụ Trần ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ: “Khoai tây cũng ngon.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, ông cụ Trần vẫn không ngẩng đầu, mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Trần Trường Giang thấy vậy thì chướng mắt, bèn nói: “Ba, nhà thằng hai cũng thật bất hiếu!”
“Không những không cho mẹ, mà cho ba toàn là thứ không có thịt.”
Ông cụ Trần không thèm liếc mắt: “Con còn chưa từng cho ba một cái xương nào.”
Muốn lợi dụng ông à, không có cửa đâu.
Trần Trường Giang: …
“Thằng cả, nếu con thật lòng hiếu thảo thì tự mình mua gà về cho ba ăn, còn mẹ con, bà ấy không phải nói là không ăn sao?”
Bà cụ Trần: …
Trần Trường Giang:…
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro