[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Trò đùa (1)
2024-11-13 23:45:09
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tháng 8 năm 1971 ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc.
Đại đội Chuồng Heo Lớn công xã Hồng Thạch huyện Ngao Đông tỉnh Cát Lâm.
“Con chuột nhắt họ Trần, Trần hèn nhát, ha ha ha ha...”
“Cái mặt nhục nhã xấu hổ, ngồi đánh rắm, liu liu liu...”
“Dám giễu tao, tao đánh tụi mày!” Trần Thanh Di đứng lên, nhanh như chóng vọt tới.
Gạt chân một cái, gạt ngã một đứa đen thui, một đứa pháo điện, một đứa nước mũi chảy dài.
“A!” “A!”
Mấy đứa trẻ khác trợn mắt, không phục, “Trần Thanh Di, mày là một đứa con gái chanh chua, mày không nói võ đức!”
“Các anh em, cùng lên!”
Gào khóc họi, cùng nhau xông lên như nghé con.
“Cùng lên đi, không sợ, đánh chết chúng mày!” Trần Thanh Di xắn tay áo lên.
Cô không có kỹ năng gì, chỉ dùng cách đánh nhau của mấy đứa trẻ nông thôn, quật ngã, gạt chân ngã.
Một đứa con gái, đánh nhau với mấy cậu trai nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Cục diện rất náo nhiệt.
“Xem cửu âm bạch cốt trảo của tao!”
“Nhìn chiêu Thiên Mã Lưu Tinh Quyền của tao!”
“Ôi, đánh người không đánh mặt, Trần Thanh Di, mày không biết xấu hổ.”
“Chị không có mặt!”
Trong lúc nhất thời có mấy đứa nóng như lửa, kêu loạn oa oa, trên người toàn là đất, cỏ và rơm rạ.
“Đi, đi, đi, mấy con nghé cút hết, đi chỗ khác chơi!”
Trần Thanh Phong nghe tiếng kêu bên này, chạy thật nhanh tới, đầu tiên là thấy em gái đại chiến với mấy đứa nhỏ chảy nước mũi này.
Trợn mắt, hai tay một tay xốc một đứa, tùy tiện quăng đi.
“Chạy mau, anh ba râu mép của Trần Thanh Di tới!”
Một đứa nhỏ lập tức giải tán, vừa chạy vừa cười ha hả.
“Tiểu Di, có sao không đấy? Anh ba đỡ em.” Vẻ mặt Trần Thanh Phong đau lòng, vội đỡ người lên.
Nhìn trên người em gái toàn bùn càng thêm đau lòng đến mặt mày nhíu lại.
Nhưng thấy mặt mèo hoa, thì có hơi buồn cười.
Em gái thật sự rất hoạt náo.
Mấy hôm trước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì bệnh, khiến anh ấy lo lắng.
“Vừa hết vừa, đường núi trơn trượt, anh đã nói không cho em lên núi theo, một mình anh ba là được, em càng đòi theo, té có đau không?”
“Không đau!”
Trần Thanh Di tùy tiện vỗ vỗ bùn đất trên mông, gạt mấy cọng tóc trên mặt, chu miệng nhỏ, khuôn mặt uất ức:
“Anh a, chẳng phải em nghĩ hai chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn sao!
Hơn nữa cũng không phải tự em bất cẩn trượt chân, là Trần Thanh Thụ, cậu ta cầm rắn hoa dọa em, định ném lên người em!
Em sợ, nên tránh, thì không cẩn thận trượt chân!”
“Thằng quỷ nhỏ đó, ăn gan hùm mật gấu rồi, dám ức hiếp em!
Đợi về nhà, xem anh ba xử lý nó!”
Trần Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, em gái của anh ấy sợ rắn nhất.
Anh ấy và Trần Thanh Di là thai long phượng, cùng ở trong bụng mẹ, từ nhỏ hai anh em đã rất thân thiết.
Hận không thể mặc chung một cái quần.
Ai dám ức hiếp em gái của anh ấy, anh ấy dám xách rìu, ngay cả em họ ruột cũng chém không tha.
“Vâng, đánh thật ác!
Đánh cậu ta đến ba má nó nhìn không ra!”
Tháng 8 năm 1971 ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc.
Đại đội Chuồng Heo Lớn công xã Hồng Thạch huyện Ngao Đông tỉnh Cát Lâm.
“Con chuột nhắt họ Trần, Trần hèn nhát, ha ha ha ha...”
“Cái mặt nhục nhã xấu hổ, ngồi đánh rắm, liu liu liu...”
“Dám giễu tao, tao đánh tụi mày!” Trần Thanh Di đứng lên, nhanh như chóng vọt tới.
Gạt chân một cái, gạt ngã một đứa đen thui, một đứa pháo điện, một đứa nước mũi chảy dài.
“A!” “A!”
Mấy đứa trẻ khác trợn mắt, không phục, “Trần Thanh Di, mày là một đứa con gái chanh chua, mày không nói võ đức!”
“Các anh em, cùng lên!”
Gào khóc họi, cùng nhau xông lên như nghé con.
“Cùng lên đi, không sợ, đánh chết chúng mày!” Trần Thanh Di xắn tay áo lên.
Cô không có kỹ năng gì, chỉ dùng cách đánh nhau của mấy đứa trẻ nông thôn, quật ngã, gạt chân ngã.
Một đứa con gái, đánh nhau với mấy cậu trai nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Cục diện rất náo nhiệt.
“Xem cửu âm bạch cốt trảo của tao!”
“Nhìn chiêu Thiên Mã Lưu Tinh Quyền của tao!”
“Ôi, đánh người không đánh mặt, Trần Thanh Di, mày không biết xấu hổ.”
“Chị không có mặt!”
Trong lúc nhất thời có mấy đứa nóng như lửa, kêu loạn oa oa, trên người toàn là đất, cỏ và rơm rạ.
“Đi, đi, đi, mấy con nghé cút hết, đi chỗ khác chơi!”
Trần Thanh Phong nghe tiếng kêu bên này, chạy thật nhanh tới, đầu tiên là thấy em gái đại chiến với mấy đứa nhỏ chảy nước mũi này.
Trợn mắt, hai tay một tay xốc một đứa, tùy tiện quăng đi.
“Chạy mau, anh ba râu mép của Trần Thanh Di tới!”
Một đứa nhỏ lập tức giải tán, vừa chạy vừa cười ha hả.
“Tiểu Di, có sao không đấy? Anh ba đỡ em.” Vẻ mặt Trần Thanh Phong đau lòng, vội đỡ người lên.
Nhìn trên người em gái toàn bùn càng thêm đau lòng đến mặt mày nhíu lại.
Nhưng thấy mặt mèo hoa, thì có hơi buồn cười.
Em gái thật sự rất hoạt náo.
Mấy hôm trước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì bệnh, khiến anh ấy lo lắng.
“Vừa hết vừa, đường núi trơn trượt, anh đã nói không cho em lên núi theo, một mình anh ba là được, em càng đòi theo, té có đau không?”
“Không đau!”
Trần Thanh Di tùy tiện vỗ vỗ bùn đất trên mông, gạt mấy cọng tóc trên mặt, chu miệng nhỏ, khuôn mặt uất ức:
“Anh a, chẳng phải em nghĩ hai chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn sao!
Hơn nữa cũng không phải tự em bất cẩn trượt chân, là Trần Thanh Thụ, cậu ta cầm rắn hoa dọa em, định ném lên người em!
Em sợ, nên tránh, thì không cẩn thận trượt chân!”
“Thằng quỷ nhỏ đó, ăn gan hùm mật gấu rồi, dám ức hiếp em!
Đợi về nhà, xem anh ba xử lý nó!”
Trần Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, em gái của anh ấy sợ rắn nhất.
Anh ấy và Trần Thanh Di là thai long phượng, cùng ở trong bụng mẹ, từ nhỏ hai anh em đã rất thân thiết.
Hận không thể mặc chung một cái quần.
Ai dám ức hiếp em gái của anh ấy, anh ấy dám xách rìu, ngay cả em họ ruột cũng chém không tha.
“Vâng, đánh thật ác!
Đánh cậu ta đến ba má nó nhìn không ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro