[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Trò Đùa 2

2024-09-20 03:09:12

Trần Thanh Di nhe hàm răng hạt gạo ra, vẻ mặt đắc ý vì có người bảo vệ, nếu không phải thằng nhóc kia chạy nhanh, cô chắc chắn sẽ cho cậu ta biết tại sao hoa lại đỏ đến thế.

Bị hù bằng con rắn hoa nhỏ chừng chiếc đũa, thậm chí còn té lộn mèo một cái nặng nề.

Hại cô bị những đứa nhỏ xấu xa chê cười.

Cô cũng cảm thấy rất mất mặt.

Có vô đạo đức khi trả thù em họ năm tuổi không?

Trần Thanh Di tỏ vẻ không tồn tại, cô chưa từng có thứ này.

“Nhưng anh ba ơi, chúng ta phải trả thù âm thầm, không được gây ồn ào!”

“Biết rồi!” Trần Thanh Phong gật đầu.

Nếu biết bà nội thiên vị của anh ấy biết việc này, có thể sẽ càm ràm mấy ngày, lỗ tai cũng có thể mọc kén.

Hai anh em nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười xấu xa.

Dọc đường đi thỉnh thoảng nói nhỏ, lại cười hì hì mấy tiếng.



Vừa nhìn đã biết chứa ý nghĩ xấu cả bụng.

“Hắt xì, hắt xì!”

“Ôi trời, bảo bối ngoan của nội, có phải bị cảm lạnh không? Mau vào phòng, nội nấu nước đường đỏ cho cháu uống.”

Bà cụ Trần gấp gáp nắm lấy thằng nhóc béo kéo vào trong lòng.

Sờ từ đầu đến chân, khuôn mặt hiền từ.

Trần Thanh Thụ xoa xoa mũi, con ngươi đảo quanh, ôm cổ bà cụ, nhõng nhẽo.

“Nội, nội cho cháu thêm trứng chần nước sôi nữa ạ!”

“Được!” Bà cụ Trần đồng ý.

Cháu ngoan muốn ăn trứng gà có gì mà không được.

Trong nhà nuôi năm con gà, con nào cũng không chịu thua kém, ngày nào cũng đẻ trứng, bà cụ để dành không ít.

Mấy ngày nữa con trai út trở về, còn dư lại đều cho anh ấy mang đi, cho con dâu út bồi bổ.



Dù sao thì con dâu út là người thành phố, quý giá, lại mang bầu sáu tháng.

Trần Thanh Phong và Trần Thanh Di vừa vào cổng sân đã thấy Trần Thanh Thụ ngồi ở cửa nhà, đang cầm cái bát lớn, uống ừng ực.

Trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Thấy hai người trở về, Trần Thanh Thụ đầu tiên là co rúm lại, lại nhớ đến cái gì, trong nháy mắt ưỡn lên.

Còn cố tình cắn miếng to trứng gà, thanh âm nhai chóp chép rất to tựa như khoe khoang.

Trên răng cũng có thể thấy lòng đỏ trứng.

Hai người bọn họ không cảm thấy thèm, ngược lại có phần mắc ói.

Thanh Ly và Thanh Chi thành chú ba Trần Trường Hà lại thèm thuồng rõ lén lút nuốt nước miếng.

Đôi mắt nhỏ cứ nhìn về phía này, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Cũng không dám lên tiếng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh

Số ký tự: 0