Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 31
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Nhưng trước mắt trong lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi, trước khi nhổ cỏ nhất định phải cầm gậy gộc đánh vào bụi cỏ một lượt, sau đó còn vừa đánh vừa lẩm bẩm: "Các loại rắn rết sâu bọ, mau mau tránh đi, đừng tưởng rằng tao dễ bắt nạt, sau lưng tao có người đó, thức thời thì nhanh chóng cút đi cho tao!"
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của cô trông có vẻ rất hung dữ.
Hạ Cảnh Hành đã nhìn thấu bản chất miệng cọp gan thỏ này của cô rồi, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cô lại làm việc chậm chạp như vậy.
Bởi vì chuỗi quá trình dài này của Kiều Trân Trân nên mỗi ngày cô không làm được bao nhiêu việc, gần như đều là Hạ Cảnh Hành xử lý cho cô.
Kiều Trân Trân cũng ngại khi bắt một mình Hạ Cảnh Hành làm lắm chứ, nhưng hai người bạn duy nhất mà coi như là thân thiết với cô - chính là Tống Quế Hoa và Đinh Tiểu Hà, thì bản thân các cô ấy ngày thường cũng phải xuống đồng làm việc, sau khi làm xong một ngày công mà trở về, cơ bản là đã không còn dư sức lực để hỗ trợ cô nữa rồi.
Kiều Trân Trân cũng không có gan tìm người ngoài. Lần trước Hạ Cảnh Hành cố ý nhắc nhở cô, hành vi dùng thức ăn đổi lấy sức lao động - trong hoàn cảnh trước mắt, là rất nguy hiểm.
Một khi có người lên nhận làm việc cho cô rồi lại ở bên ngoài ăn nói lung tung, cô cũng liền dính líu vào ngay.
Kiều Trân Trân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Hạ Cảnh Hành là đáng tin cậy nhất.
Miệng anh kín như bưng, ngày thường, sự tồn tại của anh ở trong thôn cũng rất mờ nhạt, mỗi lần tới đây kết thúc công việc cho cô, anh đều là chờ trời tối rồi mới đến, sau khi làm xong việc thì cũng yên lặng mà rời đi.
Anh giúp Kiều Trân Trân làm việc hơn một tuần, nhưng hai người gần như không nói với nhau được mấy câu.
Kiều Trân Trân cảm thấy, nếu không phải vì em gái mình, anh căn bản sẽ không để ý đến cô đâu.
*
Trung tuần tháng tư, Kiều Trân Trân được đại đội trưởng triệu hồi về đội ngũ thanh niên tri thức, bắt đầu cùng mọi người làm việc.
Mọi người nhìn thấy Kiều Trân Trân trở về thì đều kinh ngạc vô cùng, cảm thán là thời gian dài như vậy mà cô vẫn không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cơ đấy, còn có thể đi có thể nhảy nữa nè.
Mọi người đều nói, vận xui trên người Kiều Trân Trân đã biến mất rồi.
Thật ra, trong lòng Kiều Trân Trân hiểu rất rõ, cô không xảy ra chuyện gì là bởi vì trong khoảng thời gian này Kiều Ngọc Lan không ra tay với cô.
Về phần nguyên nhân, liên hệ nội dung cốt truyện trong nguyên tác, Kiều Trân Trân đã đại khái đoán được lý do rồi. Là bởi vì hệ thống phúc vận mà chị ta dựa vào kia đã cạn kiệt năng lượng chứ sao.
Nguyên thân lần trước ở trong núi xảy ra chuyện, Kiều Ngọc Lan lúc ấy còn ở trong thôn, hai người cách xa nhau như vậy, Kiều Ngọc Lan nếu muốn nhằm vào cô, phỏng chừng là lúc đó đã dùng hết năng lượng còn sót lại của hệ thống.
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của cô trông có vẻ rất hung dữ.
Hạ Cảnh Hành đã nhìn thấu bản chất miệng cọp gan thỏ này của cô rồi, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cô lại làm việc chậm chạp như vậy.
Bởi vì chuỗi quá trình dài này của Kiều Trân Trân nên mỗi ngày cô không làm được bao nhiêu việc, gần như đều là Hạ Cảnh Hành xử lý cho cô.
Kiều Trân Trân cũng ngại khi bắt một mình Hạ Cảnh Hành làm lắm chứ, nhưng hai người bạn duy nhất mà coi như là thân thiết với cô - chính là Tống Quế Hoa và Đinh Tiểu Hà, thì bản thân các cô ấy ngày thường cũng phải xuống đồng làm việc, sau khi làm xong một ngày công mà trở về, cơ bản là đã không còn dư sức lực để hỗ trợ cô nữa rồi.
Kiều Trân Trân cũng không có gan tìm người ngoài. Lần trước Hạ Cảnh Hành cố ý nhắc nhở cô, hành vi dùng thức ăn đổi lấy sức lao động - trong hoàn cảnh trước mắt, là rất nguy hiểm.
Một khi có người lên nhận làm việc cho cô rồi lại ở bên ngoài ăn nói lung tung, cô cũng liền dính líu vào ngay.
Kiều Trân Trân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Hạ Cảnh Hành là đáng tin cậy nhất.
Miệng anh kín như bưng, ngày thường, sự tồn tại của anh ở trong thôn cũng rất mờ nhạt, mỗi lần tới đây kết thúc công việc cho cô, anh đều là chờ trời tối rồi mới đến, sau khi làm xong việc thì cũng yên lặng mà rời đi.
Anh giúp Kiều Trân Trân làm việc hơn một tuần, nhưng hai người gần như không nói với nhau được mấy câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Trân Trân cảm thấy, nếu không phải vì em gái mình, anh căn bản sẽ không để ý đến cô đâu.
*
Trung tuần tháng tư, Kiều Trân Trân được đại đội trưởng triệu hồi về đội ngũ thanh niên tri thức, bắt đầu cùng mọi người làm việc.
Mọi người nhìn thấy Kiều Trân Trân trở về thì đều kinh ngạc vô cùng, cảm thán là thời gian dài như vậy mà cô vẫn không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cơ đấy, còn có thể đi có thể nhảy nữa nè.
Mọi người đều nói, vận xui trên người Kiều Trân Trân đã biến mất rồi.
Thật ra, trong lòng Kiều Trân Trân hiểu rất rõ, cô không xảy ra chuyện gì là bởi vì trong khoảng thời gian này Kiều Ngọc Lan không ra tay với cô.
Về phần nguyên nhân, liên hệ nội dung cốt truyện trong nguyên tác, Kiều Trân Trân đã đại khái đoán được lý do rồi. Là bởi vì hệ thống phúc vận mà chị ta dựa vào kia đã cạn kiệt năng lượng chứ sao.
Nguyên thân lần trước ở trong núi xảy ra chuyện, Kiều Ngọc Lan lúc ấy còn ở trong thôn, hai người cách xa nhau như vậy, Kiều Ngọc Lan nếu muốn nhằm vào cô, phỏng chừng là lúc đó đã dùng hết năng lượng còn sót lại của hệ thống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro