Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 32
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Mà hiện tại nếu chị ta muốn đạt được năng lượng, chỉ có thể chờ Kiều Trân Trân xui xẻo, chị ta còn phải kịp thời tiếp xúc thân thể của cô nữa, nếu không thì không thu thập được khí vận của cô.
Kiều Trân Trân biết khuyết điểm của hệ thống, thế nên sẽ càng thêm đề phòng chị ta mười phần. Sau khi trở lại ký túc xá, cô căn bản là không cho chị ta tới gần mình.
Kiều Ngọc Lan không có biện pháp xuống tay, hai người liền cứ thế mà giằng co tại đây.
*
Buổi sáng, Kiều Trân Trân lao lực mà vác cái cuốc lên, đi theo mấy người Tống Quế Hoa xuống đất.
Đến nơi, cô căn bản là không biết nên dùng lực như thế nào, một cuốc đi xuống, ngay cả một cái hố cũng chẳng thấy.
Cả một buổi sáng, Kiều Trân Trân đều qua loa cho xong, cũng đã sớm bắt đầu ngóng trông đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Mắt thấy đã sắp đến trưa, trên đường lớn bỗng có người gọi cô.
“Kiều Trân Trân! Kiều Trân Trân! Kiều Trân Trân có ở đây không?”
Các thôn dân đang làm việc trong đất đều đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy người đưa thư của huyện thành đạp xe đạp đến, đang tìm Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân lập tức buông cuốc xuống, hô lên: "Tôi ở đây!”
Nhân viên giao hàng đã sớm biết cô rồi: "Ba cô lại gửi đồ cho cô, mau lên lấy đi.”
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kiều Trân Trân đi xuyên qua đồng ruộng mà ra đường lớn.
Người đưa thư đưa cho cô một cái bao tải bị dây thừng cột chặt, bên trên còn viết tên hãng bột mì nào đó.
Hắn còn phải đưa thư cho những thôn khác, sau khi đưa đồ đến thì đạp xe đi luôn.
Đồ mà cha Kiều gửi tới còn rất nặng, Kiều Trân Trân ôm bao tải, không biết có nên đưa đồ về trước hay không.
Nơi này cách ký túc xá thanh niên tri thức của các cô khá xa, lại sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cô không muốn đi thêm một chuyến.
Nhưng hiện tại cô cũng không muốn trở về làm việc, đơn giản làm bộ như chờ không kịp, ở trên đường lớn liền mở bao tải ra luôn.
Bên trong chứa đầy đồ, Kiều Trân Trân lật sơ qua một chút, có hai hộp sữa mạch, bảy tám hộp thịt hộp, một túi đường, một sấp vải sợi tổng hợp, một bộ quân phục.”
Còn có một cái mũ nhung nữa?
Kiều Trân Trân cảm thấy kỳ quái, đã là tháng tư rồi, đang yên đang lành, gửi mũ cho cô làm gì?
Cô vừa cầm lấy mũ lên dũ dũ, thì một tờ giấy liền bay ra.
Trên đó viết: Cực khổ là do tự mình chuốc lấy, đầu vỡ thì đội mũ đi.
Kiều Trân Trân:...
Đây hiển nhiên là hồi âm của cha Kiều nhằm vào bức điện báo mà lần trước cô gửi cho ông ấy. Sau lần đó, Kiều Trân Trân vẫn luôn chờ điện báo của ông ấy, nhưng một chút tin tức cũng không có, thì ra cha Kiều đang chờ cô ở đây!
Xem ra cha Kiều cũng không phải là người thương con gái đến mức chẳng còn nguyên tắc, mà là thật sự muốn để cho con gái mình ở nông thôn chịu đủ đau khổ. Có điều ông ấy vẫn là mạnh miệng mềm lòng, vẫn đưa tới không ít đồ tốt để cô bồi bổ thân thể.
Kiều Trân Trân biết khuyết điểm của hệ thống, thế nên sẽ càng thêm đề phòng chị ta mười phần. Sau khi trở lại ký túc xá, cô căn bản là không cho chị ta tới gần mình.
Kiều Ngọc Lan không có biện pháp xuống tay, hai người liền cứ thế mà giằng co tại đây.
*
Buổi sáng, Kiều Trân Trân lao lực mà vác cái cuốc lên, đi theo mấy người Tống Quế Hoa xuống đất.
Đến nơi, cô căn bản là không biết nên dùng lực như thế nào, một cuốc đi xuống, ngay cả một cái hố cũng chẳng thấy.
Cả một buổi sáng, Kiều Trân Trân đều qua loa cho xong, cũng đã sớm bắt đầu ngóng trông đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Mắt thấy đã sắp đến trưa, trên đường lớn bỗng có người gọi cô.
“Kiều Trân Trân! Kiều Trân Trân! Kiều Trân Trân có ở đây không?”
Các thôn dân đang làm việc trong đất đều đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy người đưa thư của huyện thành đạp xe đạp đến, đang tìm Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân lập tức buông cuốc xuống, hô lên: "Tôi ở đây!”
Nhân viên giao hàng đã sớm biết cô rồi: "Ba cô lại gửi đồ cho cô, mau lên lấy đi.”
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kiều Trân Trân đi xuyên qua đồng ruộng mà ra đường lớn.
Người đưa thư đưa cho cô một cái bao tải bị dây thừng cột chặt, bên trên còn viết tên hãng bột mì nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn phải đưa thư cho những thôn khác, sau khi đưa đồ đến thì đạp xe đi luôn.
Đồ mà cha Kiều gửi tới còn rất nặng, Kiều Trân Trân ôm bao tải, không biết có nên đưa đồ về trước hay không.
Nơi này cách ký túc xá thanh niên tri thức của các cô khá xa, lại sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cô không muốn đi thêm một chuyến.
Nhưng hiện tại cô cũng không muốn trở về làm việc, đơn giản làm bộ như chờ không kịp, ở trên đường lớn liền mở bao tải ra luôn.
Bên trong chứa đầy đồ, Kiều Trân Trân lật sơ qua một chút, có hai hộp sữa mạch, bảy tám hộp thịt hộp, một túi đường, một sấp vải sợi tổng hợp, một bộ quân phục.”
Còn có một cái mũ nhung nữa?
Kiều Trân Trân cảm thấy kỳ quái, đã là tháng tư rồi, đang yên đang lành, gửi mũ cho cô làm gì?
Cô vừa cầm lấy mũ lên dũ dũ, thì một tờ giấy liền bay ra.
Trên đó viết: Cực khổ là do tự mình chuốc lấy, đầu vỡ thì đội mũ đi.
Kiều Trân Trân:...
Đây hiển nhiên là hồi âm của cha Kiều nhằm vào bức điện báo mà lần trước cô gửi cho ông ấy. Sau lần đó, Kiều Trân Trân vẫn luôn chờ điện báo của ông ấy, nhưng một chút tin tức cũng không có, thì ra cha Kiều đang chờ cô ở đây!
Xem ra cha Kiều cũng không phải là người thương con gái đến mức chẳng còn nguyên tắc, mà là thật sự muốn để cho con gái mình ở nông thôn chịu đủ đau khổ. Có điều ông ấy vẫn là mạnh miệng mềm lòng, vẫn đưa tới không ít đồ tốt để cô bồi bổ thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro