Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 36
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Sau khi Chu Hà suy nghĩ cẩn thận, ngược lại không còn tức giận với Kiều Trân Trân nữa.
Hắn nhìn Kiều Trân Trân bị bọn nhỏ vây quanh, gia thế cô tốt, lại là con gái một, tuy là tính tình kiêu căng tùy hứng, nhưng xinh đẹp đến mức làm cho người ta chỉ nhìn thôi là đã đủ rồi.
So sánh ra thì Kiều Ngọc Lan lại giống như một ly nước sôi để nguội không có mùi vị gì, mặc dù tương lai sẽ có thể trở thành một người vợ hiền dịu dàng chu đáo.
Trái tim hắn vốn có chút dao động bất định, dần dần lại có chút nghiêng về phía Kiều Trân Trân.
Kiều Ngọc Lan nói với Chu Hà vài câu, thái độ của Chu Hà trước sau vẫn chỉ nhàn nhạt, ngược lại còn liên tục quay đầu nhìn về phía Kiều Trân Trân.
Sắc mặt của chị ta lúc này lập tức thay đổi, trong lòng không nhịn được mà phát ra hận ý.
*
Sau bữa trưa, mọi người lại nghỉ ngơi dưới gốc cây một hồi.
Trịnh Lệ Lệ không hiểu tại sao mọi người lại làm lơ cô ta như vậy, ngược lại thì đều vây quanh Kiều Trân Trân mà nói chuyện.
Cô ta muốn đi tìm Kiều Ngọc Lan để tố khổ, lại không tìm được chị ta đây cả. Qua một hồi lâu, mới thấy chị ta vô thanh vô tức trở lại.
Nghỉ ngơi một hồi, lại phải xuống đất làm việc.
Tay chân Kiều Trân Trân không có chút sức lực nào hết, lại còn phải mang theo cái cuốc nặng trịch, chỉ có thể đi theo sau mông mọi người, bên này đào một chút, bên kia đào một chút, làm bộ như rất chăm chỉ, kỳ thật đều là đang làm việc vô ích.
Tâm trạng Kiều Trân Trân uể oải vô cùng, xuống đất làm việc với mọi người thì cũng vui đó, nhưng cô không thể tự mình quyết định xem muốn nghỉ khi nào thì nghỉ khi đó được. Cho dù là đang lười biếng thì cũng phải làm bộ làm tịch mà nhích qua nhịch lại một chút, càng không thể giống như lúc trước cô nhổ cỏ ở đám đất trồng rau - làm một hồi nghỉ một hồi, mệt mỏi thì ngồi bệt trên bờ ruộng để hóng gió.
Đại đội trưởng âm thầm quan sát Kiều Trân Trân một lúc lâu, sắc mặt vẫn không chút cảm xúc, chỉ gọi Kiều Trân Trân qua đó.
Kiều Trân Trân luôn rất lanh lẹ, nhìn thấy đại đội trưởng là biết hành vi lười biếng vừa rồi của mình đã bị phát hiện.
Chỉ là vừa nghĩ một chút, cô đã lập tức nảy lên một ý tưởng.
Đại đội trưởng còn chưa mở miệng, cô đã chủ động thừa nhận sai lầm với đại đội trưởng luôn rồi: "Đại đội trưởng, chú trừ điểm của cháu đi.”
Lời trách cứ đã đến bên miệng, những đại đội trưởng không thể không nuốt trở lại, chú ấy hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Kiều Trân Trân áy náy: "Ài... Cháu liên lụy đến tiến độ làm việc của mọi người, cái cuốc nặng quá, cháu chỉ xách thôi cũng vất vả lắm rồi, huống chi là cuốc đất.”
Vẻ mặt đại đội trưởng phức tạp, ngày thường Kiều Trân Trân làm việc không được tốt lắm, nhưng thái độ thì lại rất tốt, vô cùng cầu thị, vậy mà vừa rồi chú ấy còn hiểu lầm cô giở trò gian dối nữa chứ.
Hắn nhìn Kiều Trân Trân bị bọn nhỏ vây quanh, gia thế cô tốt, lại là con gái một, tuy là tính tình kiêu căng tùy hứng, nhưng xinh đẹp đến mức làm cho người ta chỉ nhìn thôi là đã đủ rồi.
So sánh ra thì Kiều Ngọc Lan lại giống như một ly nước sôi để nguội không có mùi vị gì, mặc dù tương lai sẽ có thể trở thành một người vợ hiền dịu dàng chu đáo.
Trái tim hắn vốn có chút dao động bất định, dần dần lại có chút nghiêng về phía Kiều Trân Trân.
Kiều Ngọc Lan nói với Chu Hà vài câu, thái độ của Chu Hà trước sau vẫn chỉ nhàn nhạt, ngược lại còn liên tục quay đầu nhìn về phía Kiều Trân Trân.
Sắc mặt của chị ta lúc này lập tức thay đổi, trong lòng không nhịn được mà phát ra hận ý.
*
Sau bữa trưa, mọi người lại nghỉ ngơi dưới gốc cây một hồi.
Trịnh Lệ Lệ không hiểu tại sao mọi người lại làm lơ cô ta như vậy, ngược lại thì đều vây quanh Kiều Trân Trân mà nói chuyện.
Cô ta muốn đi tìm Kiều Ngọc Lan để tố khổ, lại không tìm được chị ta đây cả. Qua một hồi lâu, mới thấy chị ta vô thanh vô tức trở lại.
Nghỉ ngơi một hồi, lại phải xuống đất làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay chân Kiều Trân Trân không có chút sức lực nào hết, lại còn phải mang theo cái cuốc nặng trịch, chỉ có thể đi theo sau mông mọi người, bên này đào một chút, bên kia đào một chút, làm bộ như rất chăm chỉ, kỳ thật đều là đang làm việc vô ích.
Tâm trạng Kiều Trân Trân uể oải vô cùng, xuống đất làm việc với mọi người thì cũng vui đó, nhưng cô không thể tự mình quyết định xem muốn nghỉ khi nào thì nghỉ khi đó được. Cho dù là đang lười biếng thì cũng phải làm bộ làm tịch mà nhích qua nhịch lại một chút, càng không thể giống như lúc trước cô nhổ cỏ ở đám đất trồng rau - làm một hồi nghỉ một hồi, mệt mỏi thì ngồi bệt trên bờ ruộng để hóng gió.
Đại đội trưởng âm thầm quan sát Kiều Trân Trân một lúc lâu, sắc mặt vẫn không chút cảm xúc, chỉ gọi Kiều Trân Trân qua đó.
Kiều Trân Trân luôn rất lanh lẹ, nhìn thấy đại đội trưởng là biết hành vi lười biếng vừa rồi của mình đã bị phát hiện.
Chỉ là vừa nghĩ một chút, cô đã lập tức nảy lên một ý tưởng.
Đại đội trưởng còn chưa mở miệng, cô đã chủ động thừa nhận sai lầm với đại đội trưởng luôn rồi: "Đại đội trưởng, chú trừ điểm của cháu đi.”
Lời trách cứ đã đến bên miệng, những đại đội trưởng không thể không nuốt trở lại, chú ấy hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Kiều Trân Trân áy náy: "Ài... Cháu liên lụy đến tiến độ làm việc của mọi người, cái cuốc nặng quá, cháu chỉ xách thôi cũng vất vả lắm rồi, huống chi là cuốc đất.”
Vẻ mặt đại đội trưởng phức tạp, ngày thường Kiều Trân Trân làm việc không được tốt lắm, nhưng thái độ thì lại rất tốt, vô cùng cầu thị, vậy mà vừa rồi chú ấy còn hiểu lầm cô giở trò gian dối nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro