Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 37
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Thấy Kiều Trân Trân đã nói như vậy rồi, đại đội trưởng cũng không tiện phê bình cô nữa, ngược lại còn an ủi: "Cô là con cháu cán bộ, không quen làm việc nhà nông cũng là chuyện bình thường, cùng mọi người luyện tập cho quen dần là tốt rồi."
Kiều Trân Trân nói: "Cháu biết, mọi người đều rất thông cảm cho cháu. Cháu đã làm việc cả buổi sáng nhưng mọi người không hề có chút câu oán hận nào, vẫn tận tâm tận lực giúp đỡ cháu, càng không ai nói xấu cháu cả. Nhưng cũng chính vì vậy, trong lòng cháu mới càng băn khoăn."
Đại đội trưởng nghe vậy, im lặng một lát, ánh mắt vô thức rơi xuống trên người Kiều Ngọc Lan đang đứng cách đó không xa. Nếu không phải Kiều Ngọc Lan tìm chú ấy báo cáo, chú ấy thật đúng là sẽ không đến đây chuyến này đâu.
Kiều Trân Trân cũng không biết trong lúc vô tình mình đã góp tay lật mặt trò mèo của Kiều Ngọc Lan, cô yêu cầu: "Đại đội trưởng, chú vẫn nên phân công cho cháu một công việc khác đi. Cháu làm việc chậm chạp, một mình cháu có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nên trừ bao nhiêu công điểm cháu cũng sẽ không hề bất mãn, chỉ là cháu không muốn ảnh hưởng đến những người khác…”
Lời này cũng không phải là Kiều Trân Trân nói dối, mà trong lòng cô hiểu rất rõ, cùng mọi người làm việc như thế này, một ngày hai ngày thì không sao, tất cả mọi người có thể bao dung cô. Nhưng một thời gian dài thì sẽ khác, người khác nhìn cô mỗi ngày đều làm việc tàng tàng như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ không vui nổi.
Còn nữa, Kiều Ngọc Lan vẫn luôn rục rịch muốn tiếp cận cô, vạn nhất ngày nào đó cô làm việc rồi không cẩn thận mà ngã ra đó, chẳng phải là để cho chị ta được lợi sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng chính cô thức thời một chút, tiếp tục làm nhiệm vụ một mình, cho dù không hoàn thành được công việc thì nhiều nhất cũng chỉ bị mắng vài câu, lại trừ chút công điểm thôi.
Đại đội trưởng có chút khó xử: "Cô còn trẻ tuổi, loại công việc đơn giản như làm cỏ đều phải nhường cho người già yếu bệnh tật làm." Chú ấy vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nói: “Phía tây vừa mới khai khẩn ra mấy miếng đất trồng rau, còn để không đấy, sáng mai cô đến đại đội nhận mầm khoai lang đỏ đi.”
Kiều Trân Trân vẫn muốn trở về làm cỏ: "Nhưng cháu chưa từng trồng khoai lang đỏ…”
Đại đội trưởng nói: "Trồng khoai lang có gì khó đâu, đào hố, tưới nước, bỏ mầm xuống sau đó vùi đất lên. Chỉ là bên kia đất cứng, cách bờ sông xa, đối với cô mà nói, đúng là có chút lao lực thật.”
Đại đội trưởng nhìn bả vai gầy yếu của cô, nói: "Tôi sẽ tìm người khác gánh nước giúp cô, chủ yếu là chính cô cũng phải làm thử mọi việc đi. Chờ cô xử lý xong mấy khối đất bên kia là hiểu cả thôi, những việc nhà nông khác rồi cũng đều sẽ học được."
Kiều Trân Trân thử hỏi: "Đất trồng rau lớn cỡ nào ạ?"
“Bốn, năm mẫu gì đó." Đại đội trưởng liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô yên tâm, nếu mà để tôi trồng khoai lang đó, mỗi ngày một mẫu đất là không thành vấn đề, nhưng tôi sẽ cho cô thời gian mười ngày, mảnh đất trồng rau đó tùy cô muốn làm thế nào thì làm, huống chi còn không cần cô phải gánh nước nữa."
Kiều Trân Trân nói: "Cháu biết, mọi người đều rất thông cảm cho cháu. Cháu đã làm việc cả buổi sáng nhưng mọi người không hề có chút câu oán hận nào, vẫn tận tâm tận lực giúp đỡ cháu, càng không ai nói xấu cháu cả. Nhưng cũng chính vì vậy, trong lòng cháu mới càng băn khoăn."
Đại đội trưởng nghe vậy, im lặng một lát, ánh mắt vô thức rơi xuống trên người Kiều Ngọc Lan đang đứng cách đó không xa. Nếu không phải Kiều Ngọc Lan tìm chú ấy báo cáo, chú ấy thật đúng là sẽ không đến đây chuyến này đâu.
Kiều Trân Trân cũng không biết trong lúc vô tình mình đã góp tay lật mặt trò mèo của Kiều Ngọc Lan, cô yêu cầu: "Đại đội trưởng, chú vẫn nên phân công cho cháu một công việc khác đi. Cháu làm việc chậm chạp, một mình cháu có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nên trừ bao nhiêu công điểm cháu cũng sẽ không hề bất mãn, chỉ là cháu không muốn ảnh hưởng đến những người khác…”
Lời này cũng không phải là Kiều Trân Trân nói dối, mà trong lòng cô hiểu rất rõ, cùng mọi người làm việc như thế này, một ngày hai ngày thì không sao, tất cả mọi người có thể bao dung cô. Nhưng một thời gian dài thì sẽ khác, người khác nhìn cô mỗi ngày đều làm việc tàng tàng như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ không vui nổi.
Còn nữa, Kiều Ngọc Lan vẫn luôn rục rịch muốn tiếp cận cô, vạn nhất ngày nào đó cô làm việc rồi không cẩn thận mà ngã ra đó, chẳng phải là để cho chị ta được lợi sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng chính cô thức thời một chút, tiếp tục làm nhiệm vụ một mình, cho dù không hoàn thành được công việc thì nhiều nhất cũng chỉ bị mắng vài câu, lại trừ chút công điểm thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng có chút khó xử: "Cô còn trẻ tuổi, loại công việc đơn giản như làm cỏ đều phải nhường cho người già yếu bệnh tật làm." Chú ấy vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nói: “Phía tây vừa mới khai khẩn ra mấy miếng đất trồng rau, còn để không đấy, sáng mai cô đến đại đội nhận mầm khoai lang đỏ đi.”
Kiều Trân Trân vẫn muốn trở về làm cỏ: "Nhưng cháu chưa từng trồng khoai lang đỏ…”
Đại đội trưởng nói: "Trồng khoai lang có gì khó đâu, đào hố, tưới nước, bỏ mầm xuống sau đó vùi đất lên. Chỉ là bên kia đất cứng, cách bờ sông xa, đối với cô mà nói, đúng là có chút lao lực thật.”
Đại đội trưởng nhìn bả vai gầy yếu của cô, nói: "Tôi sẽ tìm người khác gánh nước giúp cô, chủ yếu là chính cô cũng phải làm thử mọi việc đi. Chờ cô xử lý xong mấy khối đất bên kia là hiểu cả thôi, những việc nhà nông khác rồi cũng đều sẽ học được."
Kiều Trân Trân thử hỏi: "Đất trồng rau lớn cỡ nào ạ?"
“Bốn, năm mẫu gì đó." Đại đội trưởng liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô yên tâm, nếu mà để tôi trồng khoai lang đó, mỗi ngày một mẫu đất là không thành vấn đề, nhưng tôi sẽ cho cô thời gian mười ngày, mảnh đất trồng rau đó tùy cô muốn làm thế nào thì làm, huống chi còn không cần cô phải gánh nước nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro