Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 39
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Trân Trân không bị ai quản lý, lại thích kéo dài thời gian, thế là cứ chậm rãi mà ngồi trên rìa đất, nhìn bọn họ làm việc.
Đang lúc xuất thần, bên cạnh truyền đến tiếng thùng nước được đặt xuống đất.
Kiều Trân Trân vừa quay đầu lại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Đồng chí Hạ! Sao anh lại tới đây?"
Nói xong, cô nhìn thấy hai thùng nước bên cạnh Hạ Cảnh Hành, lập tức liên tưởng đến người gánh nước mà đại đội trưởng sắp xếp cho cô. Cô vừa mừng vừa sợ, vội xác nhận lại với anh: "Không phải anh là người phụ trách gánh nước đó chứ?"
Vẻ mặt Hạ Cảnh Hành không chút thay đổi, chỉ gật gật đầu.
Kiều Trân Trân lập tức nhảy dựng lên: "Thật tốt quá! Tôi vốn định sau khi tan việc sẽ đi tìm anh á!”
Hạ Cảnh Hành biết cô có chủ ý gì, thẳng thắn nói: "Không cần tìm, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Kiều Trân Trân giống như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh trước mặt, bĩu môi nói: "Nhưng tôi còn chưa nói…”
Hạ Cảnh Hành: "Tôi chỉ phụ trách gánh nước, những cái khác thì khỏi nghĩ luôn đi.”
Dứt lời, anh cầm đòn gánh lên, xoay người rời đi.
Kiều Trân Trân nhất thời nóng nảy, chạy chậm vài bước mà đuổi theo Hạ Cảnh Hành, gắt gao giữ chặt cánh tay anh: "Đồng chí Hạ, chúng ta còn có thể thương lượng một chút nữa không, anh đừng vội đi như thế mà!"
Cả người Hạ Cảnh Hành cứng đờ, hôm nay Kiều Trân Trân mặc một bộ quân trang màu xanh lá cây, trông có vẻ rất tinh thần. Nhưng lúc này cô lại dính người mà ôm lấy cánh tay anh không buông, cả thân hình đẫy đà cũng dán sát vào anh.
Hạ Cảnh Hành muốn rút cánh tay ra, nhưng anh vừa dùng lực, Kiều Trân Trân đã lại càng ôm anh chặt hơn.
Hạ Cảnh Hành không dám lộn xộn nữa, mất tự nhiên nói: "Cô buông tôi ra trước.”
Kiều Trân Trân lắc đầu, đuôi mắt cô rũ xuống, nói ra nỗi khổ của mình: "Một mình tôi làm không xong nhiều việc như vậy, anh tới giúp tôi đi mà~"
Môi Hạ Cảnh Hành mím chặt, nói: "Chỉ hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ không làm đâu.”
Kiều Trân Trân nghe vậy thì có chút do dự, nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Cảnh Hành vất vả lắm mới nhượng bộ một bước, cô cũng không thể ép quá chặt được. Về phần mấy ngày sau, cô lại nghĩ biện pháp khác để nài nỉ anh là được.
Kiều Trân Trân gật đầu, nói: "Một ngày thì một ngày đi.”
Chờ Kiều Trân Trân buông tay, nửa cánh tay Hạ Cảnh Hành đều tê dại, trên quần áo còn dính chút mùi thơm trên người cô.
Hạ Cảnh Hành thật đúng là có chút không chống đỡ nổi với một cô gái như thế này, đành nhặt cái cuốc trên mặt đất lên, nhanh chóng đi cuốc đất.
Kiều Trân Trân thấy vậy thì lại càng thêm hài lòng về anh, người có thể làm việc như thế này, cô biết đi đâu mà tìm cơ chứ?
Lúc trước, cô đáp ứng với đại đội trưởng đến đây trồng khoai lang đỏ là vì trong lòng có ý định sẽ gọi viện binh đến, nhưng viện binh hiện tại lại muốn bãi công, cô tất nhiên là không có khả năng chấp nhận rồi.
Đang lúc xuất thần, bên cạnh truyền đến tiếng thùng nước được đặt xuống đất.
Kiều Trân Trân vừa quay đầu lại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Đồng chí Hạ! Sao anh lại tới đây?"
Nói xong, cô nhìn thấy hai thùng nước bên cạnh Hạ Cảnh Hành, lập tức liên tưởng đến người gánh nước mà đại đội trưởng sắp xếp cho cô. Cô vừa mừng vừa sợ, vội xác nhận lại với anh: "Không phải anh là người phụ trách gánh nước đó chứ?"
Vẻ mặt Hạ Cảnh Hành không chút thay đổi, chỉ gật gật đầu.
Kiều Trân Trân lập tức nhảy dựng lên: "Thật tốt quá! Tôi vốn định sau khi tan việc sẽ đi tìm anh á!”
Hạ Cảnh Hành biết cô có chủ ý gì, thẳng thắn nói: "Không cần tìm, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Kiều Trân Trân giống như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh trước mặt, bĩu môi nói: "Nhưng tôi còn chưa nói…”
Hạ Cảnh Hành: "Tôi chỉ phụ trách gánh nước, những cái khác thì khỏi nghĩ luôn đi.”
Dứt lời, anh cầm đòn gánh lên, xoay người rời đi.
Kiều Trân Trân nhất thời nóng nảy, chạy chậm vài bước mà đuổi theo Hạ Cảnh Hành, gắt gao giữ chặt cánh tay anh: "Đồng chí Hạ, chúng ta còn có thể thương lượng một chút nữa không, anh đừng vội đi như thế mà!"
Cả người Hạ Cảnh Hành cứng đờ, hôm nay Kiều Trân Trân mặc một bộ quân trang màu xanh lá cây, trông có vẻ rất tinh thần. Nhưng lúc này cô lại dính người mà ôm lấy cánh tay anh không buông, cả thân hình đẫy đà cũng dán sát vào anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Cảnh Hành muốn rút cánh tay ra, nhưng anh vừa dùng lực, Kiều Trân Trân đã lại càng ôm anh chặt hơn.
Hạ Cảnh Hành không dám lộn xộn nữa, mất tự nhiên nói: "Cô buông tôi ra trước.”
Kiều Trân Trân lắc đầu, đuôi mắt cô rũ xuống, nói ra nỗi khổ của mình: "Một mình tôi làm không xong nhiều việc như vậy, anh tới giúp tôi đi mà~"
Môi Hạ Cảnh Hành mím chặt, nói: "Chỉ hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ không làm đâu.”
Kiều Trân Trân nghe vậy thì có chút do dự, nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Cảnh Hành vất vả lắm mới nhượng bộ một bước, cô cũng không thể ép quá chặt được. Về phần mấy ngày sau, cô lại nghĩ biện pháp khác để nài nỉ anh là được.
Kiều Trân Trân gật đầu, nói: "Một ngày thì một ngày đi.”
Chờ Kiều Trân Trân buông tay, nửa cánh tay Hạ Cảnh Hành đều tê dại, trên quần áo còn dính chút mùi thơm trên người cô.
Hạ Cảnh Hành thật đúng là có chút không chống đỡ nổi với một cô gái như thế này, đành nhặt cái cuốc trên mặt đất lên, nhanh chóng đi cuốc đất.
Kiều Trân Trân thấy vậy thì lại càng thêm hài lòng về anh, người có thể làm việc như thế này, cô biết đi đâu mà tìm cơ chứ?
Lúc trước, cô đáp ứng với đại đội trưởng đến đây trồng khoai lang đỏ là vì trong lòng có ý định sẽ gọi viện binh đến, nhưng viện binh hiện tại lại muốn bãi công, cô tất nhiên là không có khả năng chấp nhận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro