Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 40
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Trân Trân suy nghĩ một chút, đi theo sau lưng Hạ Cảnh Hành, ân cần nói: "Anh có muốn ăn kẹo không?”
Hạ Cảnh Hành chỉ tiếp tục làm việc của mình: "Không ăn.”
Kiều Trân Trân: “Vậy đồ hộp thì sao? Hôm nay tôi mang theo thịt heo kho tàu đồ hộp, lát nữa chúng ta cùng ăn đi, ngon lắm á!"
Hạ Cảnh Hành vẫn không hề dao động: "Không ăn.”
Kiều Trân Trân nhụt chí, cùng một chiêu nhưng lại chỉ hữu hiệu với em gái thôi, còn với anh trai thì hoàn toàn mất đi hiệu lực rồi.
Hạ Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Giữa trưa tôi sẽ về nhà.”
Kiều Trân Trân nghi hoặc nói: "Anh về làm gì? Tôi mang theo hai cái bánh bao mà, lát nữa sẽ chia cho anh một cái.”
Hạ Cảnh Hành: "Cô cõng có một ít mầm khoai lang đỏ thế này, trước buổi trưa là có thể trồng xong cả rồi.”
Kiều Trân Trân "ồ" một tiếng, đảo tròng mắt, nói: "Vậy lát nữa tôi về cùng anh nha, đi thăm em gái anh luôn.”
Hạ Cảnh Hành: "Cô không cần nhắm vào con bé, tôi nói một ngày thì chỉ một ngày thôi.”
Kiều Trân Trân ngượng ngùng nói: "Tôi có nhằm vào em ấy đâu, chỉ muốn tìm em ấy chơi cũng không được à?"
Hạ Cảnh Hành cũng không vạch trần cô.
Một lát sau, Kiều Trân Trân chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh ngày mai Hạ Cảnh Hành sẽ không đến giúp cô làm việc nữa, liền bắt đầu sốt ruột.
Cô tháo mũ rơm trên đỉnh đầu xuống, lấy lòng mà bắt đầu quạt gió cho Hạ Cảnh Hành: "Có phải anh nóng rồi không? Để tôi quạt gió cho anh nha!”
“Không cần.” Hạ Cảnh Hành chỉ lo tự mình làm việc.
Kiều Trân Trân xum xoe quạt gió cho anh một hồi lâu, anh vẫn như cũ – không hề giao động.
Mắt thấy mình nói không nổi anh, Kiều Trân Trân nóng nảy, tức giận ngồi bệt xuống bên rìa đất.
Hạ Cảnh Hành dùng dư quang nhìn cô một cái, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Kiều Trân Trân lại sáp tới.
Cô hỏi: "Ngày mai anh thật sự không đến à?”
Hạ Cảnh Hành "Ừ" một tiếng, không nhìn cô.
Kiều Trân Trân đột nhiên chắn trước mặt anh, ánh mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt hỏi: "Có phải tôi nói gì cũng vô ích không?"
Hạ Cảnh Hành đối diện với cô, ánh mắt cô sáng lấp lánh, như được điểm xuyết đầy những ngôi sao nhỏ, đôi môi mềm mại cong lên, lộ ra vài phần buồn bực.
Hạ Cảnh Hành chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp hơn cô, anh hơi ngây người một chút, chỉ thấy nới đáy mắt cô gái hiện lên một tia giảo hoạt, như là đang ấp ủ âm mưu tinh quái nào đó.
Trực giác Hạ Cảnh Hành cảm thấy không ổn, anh nhíu chặt mày, hỏi: "Cô…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Trân Trân đã lấn người tới gần, nhét cái gì đó vào trong miệng anh.
Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của ngón tay cô, cùng lúc đó, mùi sữa như nở rộ trong khoang miệng anh, thấm vào tim gan anh.
Kiều Trân Trân bởi vì thực hiện được ý đồ mà cười đến mặt mày cong cong.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh đã ăn kẹo của tôi rồi thig ngày mai phải tới giúp tôi làm việc nữa đó.”
Hạ Cảnh Hành chỉ tiếp tục làm việc của mình: "Không ăn.”
Kiều Trân Trân: “Vậy đồ hộp thì sao? Hôm nay tôi mang theo thịt heo kho tàu đồ hộp, lát nữa chúng ta cùng ăn đi, ngon lắm á!"
Hạ Cảnh Hành vẫn không hề dao động: "Không ăn.”
Kiều Trân Trân nhụt chí, cùng một chiêu nhưng lại chỉ hữu hiệu với em gái thôi, còn với anh trai thì hoàn toàn mất đi hiệu lực rồi.
Hạ Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Giữa trưa tôi sẽ về nhà.”
Kiều Trân Trân nghi hoặc nói: "Anh về làm gì? Tôi mang theo hai cái bánh bao mà, lát nữa sẽ chia cho anh một cái.”
Hạ Cảnh Hành: "Cô cõng có một ít mầm khoai lang đỏ thế này, trước buổi trưa là có thể trồng xong cả rồi.”
Kiều Trân Trân "ồ" một tiếng, đảo tròng mắt, nói: "Vậy lát nữa tôi về cùng anh nha, đi thăm em gái anh luôn.”
Hạ Cảnh Hành: "Cô không cần nhắm vào con bé, tôi nói một ngày thì chỉ một ngày thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Trân Trân ngượng ngùng nói: "Tôi có nhằm vào em ấy đâu, chỉ muốn tìm em ấy chơi cũng không được à?"
Hạ Cảnh Hành cũng không vạch trần cô.
Một lát sau, Kiều Trân Trân chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh ngày mai Hạ Cảnh Hành sẽ không đến giúp cô làm việc nữa, liền bắt đầu sốt ruột.
Cô tháo mũ rơm trên đỉnh đầu xuống, lấy lòng mà bắt đầu quạt gió cho Hạ Cảnh Hành: "Có phải anh nóng rồi không? Để tôi quạt gió cho anh nha!”
“Không cần.” Hạ Cảnh Hành chỉ lo tự mình làm việc.
Kiều Trân Trân xum xoe quạt gió cho anh một hồi lâu, anh vẫn như cũ – không hề giao động.
Mắt thấy mình nói không nổi anh, Kiều Trân Trân nóng nảy, tức giận ngồi bệt xuống bên rìa đất.
Hạ Cảnh Hành dùng dư quang nhìn cô một cái, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Kiều Trân Trân lại sáp tới.
Cô hỏi: "Ngày mai anh thật sự không đến à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Cảnh Hành "Ừ" một tiếng, không nhìn cô.
Kiều Trân Trân đột nhiên chắn trước mặt anh, ánh mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt hỏi: "Có phải tôi nói gì cũng vô ích không?"
Hạ Cảnh Hành đối diện với cô, ánh mắt cô sáng lấp lánh, như được điểm xuyết đầy những ngôi sao nhỏ, đôi môi mềm mại cong lên, lộ ra vài phần buồn bực.
Hạ Cảnh Hành chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp hơn cô, anh hơi ngây người một chút, chỉ thấy nới đáy mắt cô gái hiện lên một tia giảo hoạt, như là đang ấp ủ âm mưu tinh quái nào đó.
Trực giác Hạ Cảnh Hành cảm thấy không ổn, anh nhíu chặt mày, hỏi: "Cô…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Trân Trân đã lấn người tới gần, nhét cái gì đó vào trong miệng anh.
Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của ngón tay cô, cùng lúc đó, mùi sữa như nở rộ trong khoang miệng anh, thấm vào tim gan anh.
Kiều Trân Trân bởi vì thực hiện được ý đồ mà cười đến mặt mày cong cong.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh đã ăn kẹo của tôi rồi thig ngày mai phải tới giúp tôi làm việc nữa đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro