Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 41
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Hạ Cảnh Hành bị hành vi khác người của cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt vài giây, mới kịp phản ứng, lui về phía sau một bước dài.
Kiều Trân Trân sợ Hạ Cảnh Hành muốn nhổ kẹo sữa ra, vội vàng đuổi theo, kiễng mũi chân, bịt miệng anh lại, nhấn mạnh: "Nhổ ra cũng vô dụng, dù sao anh cũng đã ăn rồi!”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Hạ Cảnh Hành có thể nhìn thấy lông mi vừa dài vừa cong của cô, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Kiều Trân Trân uy hiếp nói: "Anh trả lời coi anh có đồng ý hay không đi? Tôi còn có rất nhiều chiêu nữa đó!”
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Hạ Cảnh Hành vẫn gật đầu.
Lúc này Kiều Trân Trân mới buông tha anh, đắc ý nở nụ cười.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Hành phức tạp nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Sao cô không tìm người khác đi?"
Tâm trạng Kiều Trân Trân rất tốt, giọng nói ngọt ngào: "Tôi chỉ tin mỗi anh thôi…”
Trong miệng Hạ Cảnh Hành vẫn còn vài phần vị sữa, anh bất đắc dĩ thở dài.
*
Chuyện cứ thế mà quyết định xong xuôi.
Kiều Trân Trân đạt được mong muốn, tất nhiên là vui mừng hớn hở, nhưng cô cũng không mặt dày đến độ ngồi bên cạnh làm bà chủ.
Lúc Hạ Cảnh Hành ở phía trước đào hố, cô sẽ nhắm mắt nhắm mũi mà đi theo phía sau tưới nước. Đem từng cái hố đất tưới ướt, lại đem mầm khoai lang đỏ thả vào trong hố, đắp đất lên, dùng chân giẫm thật chặt, thế là coi đã trồng xong.
Kiều Trân Trân sợ sâu, thế nên tiến độ làm việc rất chậm chạp.
Hạ Cảnh Hành quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô đỏ bừng, chóp mũi đã vã ra chút mồ hôi, ngồi xổm trên mặt đất làm việc, động tác lộ ra vài phần vụng về, ngây thơ mà không tự biết.
Kiều Trân Trân phát hiện Hạ Cảnh Hành đang nhìn mình, liền theo thói quen mà giả bộ ngoan ngoãn: "Đồng chí Hạ, anh ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Giọng nói của cô mềm mại, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, như thể là quan tâm anh lắm.
Hạ Cảnh Hành quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa, giọng nói trầm thấp: "Tôi đi gánh nước.”
Mảnh đất trồng rau này có thổ nhưỡng đa phần là khô ráo, Hạ Cảnh Hành trước sau phải đi gánh đến ba lần nước.
Anh là người làm việc chủ lực, sau khi gánh nước trở về, Kiều Trân Trân cũng chỉ cần ở bên cạnh bỏ mầm khoai lang đỏ vào hố nữa thôi.
Hai người nam nữ phối hợp, còn chưa tới giữa trưa mà đã trồng xong toàn bộ đống mầm khoai lang đỏ mà Kiều Trân Trân mang đến rồi.
Kiều Trân Trân không ngờ là có thể kết thúc công việc nhanh như vậy, cô lười mang cuốc về, dù sao ngày mai cũng lại phải đến, thế là trực tiếp ném vào bờ ruộng cỏ dại mọc um tùm ở bên cạnh.
Các đội viên đều coi trọng nông cụ, cũng chỉ có cô là dám làm như vậy thôi.
Hạ Cảnh Hành vậy mà cũng không nói gì.
Hai người cùng xuống núi, còn chưa vào thôn, Hạ Cảnh Hành đã mang theo thùng nước đi về một hướng khác.
Kiều Trân Trân đuổi theo hỏi: "Sắp trưa rồi, anh không về ăn cơm à?”
Hạ Cảnh Hành lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên, không có ý định giải thích thêm với cô.
Kiều Trân Trân sợ Hạ Cảnh Hành muốn nhổ kẹo sữa ra, vội vàng đuổi theo, kiễng mũi chân, bịt miệng anh lại, nhấn mạnh: "Nhổ ra cũng vô dụng, dù sao anh cũng đã ăn rồi!”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Hạ Cảnh Hành có thể nhìn thấy lông mi vừa dài vừa cong của cô, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Kiều Trân Trân uy hiếp nói: "Anh trả lời coi anh có đồng ý hay không đi? Tôi còn có rất nhiều chiêu nữa đó!”
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Hạ Cảnh Hành vẫn gật đầu.
Lúc này Kiều Trân Trân mới buông tha anh, đắc ý nở nụ cười.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Hành phức tạp nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Sao cô không tìm người khác đi?"
Tâm trạng Kiều Trân Trân rất tốt, giọng nói ngọt ngào: "Tôi chỉ tin mỗi anh thôi…”
Trong miệng Hạ Cảnh Hành vẫn còn vài phần vị sữa, anh bất đắc dĩ thở dài.
*
Chuyện cứ thế mà quyết định xong xuôi.
Kiều Trân Trân đạt được mong muốn, tất nhiên là vui mừng hớn hở, nhưng cô cũng không mặt dày đến độ ngồi bên cạnh làm bà chủ.
Lúc Hạ Cảnh Hành ở phía trước đào hố, cô sẽ nhắm mắt nhắm mũi mà đi theo phía sau tưới nước. Đem từng cái hố đất tưới ướt, lại đem mầm khoai lang đỏ thả vào trong hố, đắp đất lên, dùng chân giẫm thật chặt, thế là coi đã trồng xong.
Kiều Trân Trân sợ sâu, thế nên tiến độ làm việc rất chậm chạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Cảnh Hành quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô đỏ bừng, chóp mũi đã vã ra chút mồ hôi, ngồi xổm trên mặt đất làm việc, động tác lộ ra vài phần vụng về, ngây thơ mà không tự biết.
Kiều Trân Trân phát hiện Hạ Cảnh Hành đang nhìn mình, liền theo thói quen mà giả bộ ngoan ngoãn: "Đồng chí Hạ, anh ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Giọng nói của cô mềm mại, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, như thể là quan tâm anh lắm.
Hạ Cảnh Hành quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa, giọng nói trầm thấp: "Tôi đi gánh nước.”
Mảnh đất trồng rau này có thổ nhưỡng đa phần là khô ráo, Hạ Cảnh Hành trước sau phải đi gánh đến ba lần nước.
Anh là người làm việc chủ lực, sau khi gánh nước trở về, Kiều Trân Trân cũng chỉ cần ở bên cạnh bỏ mầm khoai lang đỏ vào hố nữa thôi.
Hai người nam nữ phối hợp, còn chưa tới giữa trưa mà đã trồng xong toàn bộ đống mầm khoai lang đỏ mà Kiều Trân Trân mang đến rồi.
Kiều Trân Trân không ngờ là có thể kết thúc công việc nhanh như vậy, cô lười mang cuốc về, dù sao ngày mai cũng lại phải đến, thế là trực tiếp ném vào bờ ruộng cỏ dại mọc um tùm ở bên cạnh.
Các đội viên đều coi trọng nông cụ, cũng chỉ có cô là dám làm như vậy thôi.
Hạ Cảnh Hành vậy mà cũng không nói gì.
Hai người cùng xuống núi, còn chưa vào thôn, Hạ Cảnh Hành đã mang theo thùng nước đi về một hướng khác.
Kiều Trân Trân đuổi theo hỏi: "Sắp trưa rồi, anh không về ăn cơm à?”
Hạ Cảnh Hành lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên, không có ý định giải thích thêm với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro