Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 44
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
“Vừa nãy tôi còn tưởng anh đi rồi nữa chứ!” Kiều Trân Trân dùng sức giẫm lên bàn đạp.
Cũng không biết anh đã đợi bao lâu, tóc trên trán đều bị sương mù làm ướt cả, con ngươi vừa đen vừa trầm tĩnh như nước, cảm giác sắc bén trên người cũng nhu hòa hơn không ít.
Hạ Cảnh Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao Kiều Trân Trân muốn cùng anh đi huyện thành rồi - bởi vì cô đạp xe đạp thật sự rất không bình thường, thân xe lắc lư, bộ dạng sắp ngã nhưng lại không ngã.
Hạ Cảnh Hành cau mày, Kiều Trân Trân còn chưa dừng xe, anh đã tiến lên vài bước, đỡ lấy đầu xe cô.
Kiều Trân Trân vội vàng đổi sang ngồi ở yên sau xe, để Hạ Cảnh Hành phụ trách đạp xe.
Độ cao của chiếc xe này đối với anh mà nói là khá vừa vặn, rõ ràng là đường núi không tính bằng phẳng nhưng anh lại đạp vừa nhanh vừa ổn.
Kiều Trân Trân ngồi ở ghế sau xe, rõ ràng cảm giác được không hề xóc nảy như lần trước. Cô đột nhiên cảm thấy kỳ quái, xe đạp cũng coi như là vật quý hiếm, Hạ Cảnh Hành sao lại đạp xe thuần thục thế nhỉ.
Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì cũng hỏi ra miệng như thế ấy.
Hạ Cảnh Hành thản nhiên nói: "Trước kia từng đạp rồi.”
Nói xong, anh cũng không lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục đạp xe. Khi gặp phải sườn núi, tốc độ xe cũng không giảm chút nào, đợi đến khi xuống dốc, tốc độ lại càng nhanh hơn nhiều.
Kiều Trân Trân cảm thấy sợ hãi, hai tay liều mạng ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của người đàn ông trước mặt, âm điệu cũng cao hẳn lên: "Tôi sợ!”
Cơ bắp của Hạ Cảnh Hành đột nhiên căng chặt, xe càng lúc càng thêm loạng choạng.
Tiếng hét của Kiều Trân Trân lập tức tăng lớn hơn nữa.
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới phục hồi tinh thần, vội vàng ổn định đầu xe, giảm tốc độ đạp lại.
Sau khi tốc độ chậm lại, Kiều Trân Trân càng nghĩ lại càng sợ, thuận thế nhéo bên hông anh một cái, hung tợn uy hiếp nói: "Nếu vừa rồi anh làm tôi bị ngã, mỗi ngày tôi đều sẽ quấn lấy anh, mỗi ngày đều đến nhà anh làm loạn!"
Vành tai Hạ Cảnh Hành đỏ lên, không dám đáp lời.
Kiều Trân Trân vừa nhéo một cái như vật, thật ra cũng không đau, chỉ là có chút ngứa ngáy.
Khi đến huyện thành, mặt trời cũng đã lên cao.
Sáng nay Kiều Trân Trân thức dậy quá sớm, còn chưa kịp ăn sáng, dọc theo đường đi vẫn luôn miệng kêu đói. Vào huyện thành rồi, cô mới bảo Hạ Cảnh Hành đạp xe thẳng đến tiệm cơm quốc doanh luôn.
Cô muốn mời Hạ Cảnh Hành ăn hoành thánh, nhưng mà cuối cũng là chẳng hề tốn đồng nào cả, là Hạ Cảnh Hành trả tiền cho cô.
Kiều Trân Trân nghĩ buổi trưa mình sẽ mời lại anh một bữa, nên cũng không đùn qua đẩy lại làm gì.
Hạ Cảnh Hành vội vã đi làm việc, sau khi giúp Kiều Trân Trân bưng bát canh gà hoành thánh tới thì định đi luôn.
Anh không biết mình sẽ xong việc lúc mấy giờ, vốn định bảo Kiều Trân Trân không cần chờ anh, nhưng vừa nghĩ tới kỹ thuật đi xe đạp của cô, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tôi sẽ cố gắng về kịp buổi trưa.”
Cũng không biết anh đã đợi bao lâu, tóc trên trán đều bị sương mù làm ướt cả, con ngươi vừa đen vừa trầm tĩnh như nước, cảm giác sắc bén trên người cũng nhu hòa hơn không ít.
Hạ Cảnh Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao Kiều Trân Trân muốn cùng anh đi huyện thành rồi - bởi vì cô đạp xe đạp thật sự rất không bình thường, thân xe lắc lư, bộ dạng sắp ngã nhưng lại không ngã.
Hạ Cảnh Hành cau mày, Kiều Trân Trân còn chưa dừng xe, anh đã tiến lên vài bước, đỡ lấy đầu xe cô.
Kiều Trân Trân vội vàng đổi sang ngồi ở yên sau xe, để Hạ Cảnh Hành phụ trách đạp xe.
Độ cao của chiếc xe này đối với anh mà nói là khá vừa vặn, rõ ràng là đường núi không tính bằng phẳng nhưng anh lại đạp vừa nhanh vừa ổn.
Kiều Trân Trân ngồi ở ghế sau xe, rõ ràng cảm giác được không hề xóc nảy như lần trước. Cô đột nhiên cảm thấy kỳ quái, xe đạp cũng coi như là vật quý hiếm, Hạ Cảnh Hành sao lại đạp xe thuần thục thế nhỉ.
Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì cũng hỏi ra miệng như thế ấy.
Hạ Cảnh Hành thản nhiên nói: "Trước kia từng đạp rồi.”
Nói xong, anh cũng không lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục đạp xe. Khi gặp phải sườn núi, tốc độ xe cũng không giảm chút nào, đợi đến khi xuống dốc, tốc độ lại càng nhanh hơn nhiều.
Kiều Trân Trân cảm thấy sợ hãi, hai tay liều mạng ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của người đàn ông trước mặt, âm điệu cũng cao hẳn lên: "Tôi sợ!”
Cơ bắp của Hạ Cảnh Hành đột nhiên căng chặt, xe càng lúc càng thêm loạng choạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng hét của Kiều Trân Trân lập tức tăng lớn hơn nữa.
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới phục hồi tinh thần, vội vàng ổn định đầu xe, giảm tốc độ đạp lại.
Sau khi tốc độ chậm lại, Kiều Trân Trân càng nghĩ lại càng sợ, thuận thế nhéo bên hông anh một cái, hung tợn uy hiếp nói: "Nếu vừa rồi anh làm tôi bị ngã, mỗi ngày tôi đều sẽ quấn lấy anh, mỗi ngày đều đến nhà anh làm loạn!"
Vành tai Hạ Cảnh Hành đỏ lên, không dám đáp lời.
Kiều Trân Trân vừa nhéo một cái như vật, thật ra cũng không đau, chỉ là có chút ngứa ngáy.
Khi đến huyện thành, mặt trời cũng đã lên cao.
Sáng nay Kiều Trân Trân thức dậy quá sớm, còn chưa kịp ăn sáng, dọc theo đường đi vẫn luôn miệng kêu đói. Vào huyện thành rồi, cô mới bảo Hạ Cảnh Hành đạp xe thẳng đến tiệm cơm quốc doanh luôn.
Cô muốn mời Hạ Cảnh Hành ăn hoành thánh, nhưng mà cuối cũng là chẳng hề tốn đồng nào cả, là Hạ Cảnh Hành trả tiền cho cô.
Kiều Trân Trân nghĩ buổi trưa mình sẽ mời lại anh một bữa, nên cũng không đùn qua đẩy lại làm gì.
Hạ Cảnh Hành vội vã đi làm việc, sau khi giúp Kiều Trân Trân bưng bát canh gà hoành thánh tới thì định đi luôn.
Anh không biết mình sẽ xong việc lúc mấy giờ, vốn định bảo Kiều Trân Trân không cần chờ anh, nhưng vừa nghĩ tới kỹ thuật đi xe đạp của cô, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tôi sẽ cố gắng về kịp buổi trưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro