Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 45
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Trân Trân cũng không ngẩng đầu lên, cô còn đang bận thổi nguội hoành thánh trong bát, xua xua tay với anh rồi nói: "Không sao, buổi trưa tôi còn quay lại tiệm cơm này mà, đến lúc đó anh tới tìm tôi là được."
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới yên tâm rời đi.
Kiều Trân Trân ăn xong hoành thánh, mới đẩy xe đạp đi đến hiệu sách duy nhất trong huyện thành.
Lần trước cô đến bưu điện để gửi điện báo, có đi ngang qua hiệu sách kia.
Dựa theo trí nhớ, Kiều Trân Trân thuận lợi tìm được nơi mình muốn đến.
Nói là hiệu sách, chứ thật ra nơi này cũng chỉ chừng 20 mét vuông, bố trí tương đối đơn sơ, nhưng ở cửa lại có một quầy chuyên bán các loại tranh ảnh tuyên truyền.
Kiều Trân Trân đi vào trong dạo một vòng. Sách bên trong cũng không nhiều lắm, phần lớn là truyện ký và hồi ký của các nhân vật chính trị, không tìm được bất cứ tư liệu ôn tập nào liên quan đến thi đại học cả. Vốn tưởng rằng hôm nay cô phải tay không mà về, thế nhưng trước khi ra cửa, cô lại phát hiện được một quyển sách [Cấu tạo máy kéo loại nhỏ].
Nhìn thấy quyển sách này, Kiều Trân Trân nhất thời nhớ tới chiếc máy kéo của đại đội sản xuất bên cạnh.
Đội sản xuất bên đó mà, thì hẳn là ngày mà đại đội sản xuất Hồng Hà có máy kéo cũng không xa đâu ha.
Nếu trong đội thật sự có máy kéo, công việc của người điều khiển sẽ trở thành bánh trái thơm ngon mà ai cũng muốn rồi.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Trân Trân thường xuyên đi cùng hai anh em nhà họ Hạ, tất nhiên là biết nhà bọn họ bởi vì vấn đề thành phần nên hàng ngày sinh hoạt ở trong đại đội cũng rất không dễ chịu, lúc nào cũng sẽ phải làm những công việc mệt mỏi nhất, vất vả nhất.
Năm xưa, khi lão Hạ bị hạ phòng xuống nông trường, thân thể bị suy sụp, mấy năm gần đây thường xuyên ngã bệnh, căn bản là không dậy nổi. Gánh nặng của cả nhà gần như đều đặt lên trên vai Hạ Cảnh Hành.
Nếu anh có thể lên làm người điều khiển máy kéo thì hẳn là cuộc sống của cả gia đình bọn họ sẽ được cải thiện thật lớn.
Nghĩ đến đây, Kiều Trân Trân liền mua cuốn sách này luôn. Về phần có hữu dụng hay không, thì không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Sau khi ra khỏi hiệu sách, cô lại quay đầu đi đến bưu cục. Cô không tìm được tài liệu ôn tập, nhưng không có nghĩa là cha Kiều không có cách.
Để không lãng phí thời gian, Kiều Trân Trân quyết định gửi điện báo cho cha Kiều trước, nhờ ông nghĩ biện pháp giúp mình.
Làm xong việc chính, Kiều Trân Trân mới bắt đầu đi mua sắm sắm sửa. Cô đẩy xe đạp, mua không ít túi lớn túi nhỏ, còn không quên bổ sung cho mình hai đôi găng tay vải bông nữa.
Thứ này đối với cô mà nói chính là vật tiêu hao, chỉ cần xuống đồng, đôi găng tay này sẽ không rời khỏi người cô bao giờ.
Gần giữa trưa, Kiều Trân Trân lại quay trở lại chỗ tiệm cơm quốc doanh.
Cô gọi tương thịt bò, thịt viên hấp, cơm gạo trắng. Khó có dịp tới thị trấn, nhất định phải ăn bổ sung đồ ngon mới được.
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới yên tâm rời đi.
Kiều Trân Trân ăn xong hoành thánh, mới đẩy xe đạp đi đến hiệu sách duy nhất trong huyện thành.
Lần trước cô đến bưu điện để gửi điện báo, có đi ngang qua hiệu sách kia.
Dựa theo trí nhớ, Kiều Trân Trân thuận lợi tìm được nơi mình muốn đến.
Nói là hiệu sách, chứ thật ra nơi này cũng chỉ chừng 20 mét vuông, bố trí tương đối đơn sơ, nhưng ở cửa lại có một quầy chuyên bán các loại tranh ảnh tuyên truyền.
Kiều Trân Trân đi vào trong dạo một vòng. Sách bên trong cũng không nhiều lắm, phần lớn là truyện ký và hồi ký của các nhân vật chính trị, không tìm được bất cứ tư liệu ôn tập nào liên quan đến thi đại học cả. Vốn tưởng rằng hôm nay cô phải tay không mà về, thế nhưng trước khi ra cửa, cô lại phát hiện được một quyển sách [Cấu tạo máy kéo loại nhỏ].
Nhìn thấy quyển sách này, Kiều Trân Trân nhất thời nhớ tới chiếc máy kéo của đại đội sản xuất bên cạnh.
Đội sản xuất bên đó mà, thì hẳn là ngày mà đại đội sản xuất Hồng Hà có máy kéo cũng không xa đâu ha.
Nếu trong đội thật sự có máy kéo, công việc của người điều khiển sẽ trở thành bánh trái thơm ngon mà ai cũng muốn rồi.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Trân Trân thường xuyên đi cùng hai anh em nhà họ Hạ, tất nhiên là biết nhà bọn họ bởi vì vấn đề thành phần nên hàng ngày sinh hoạt ở trong đại đội cũng rất không dễ chịu, lúc nào cũng sẽ phải làm những công việc mệt mỏi nhất, vất vả nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm xưa, khi lão Hạ bị hạ phòng xuống nông trường, thân thể bị suy sụp, mấy năm gần đây thường xuyên ngã bệnh, căn bản là không dậy nổi. Gánh nặng của cả nhà gần như đều đặt lên trên vai Hạ Cảnh Hành.
Nếu anh có thể lên làm người điều khiển máy kéo thì hẳn là cuộc sống của cả gia đình bọn họ sẽ được cải thiện thật lớn.
Nghĩ đến đây, Kiều Trân Trân liền mua cuốn sách này luôn. Về phần có hữu dụng hay không, thì không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Sau khi ra khỏi hiệu sách, cô lại quay đầu đi đến bưu cục. Cô không tìm được tài liệu ôn tập, nhưng không có nghĩa là cha Kiều không có cách.
Để không lãng phí thời gian, Kiều Trân Trân quyết định gửi điện báo cho cha Kiều trước, nhờ ông nghĩ biện pháp giúp mình.
Làm xong việc chính, Kiều Trân Trân mới bắt đầu đi mua sắm sắm sửa. Cô đẩy xe đạp, mua không ít túi lớn túi nhỏ, còn không quên bổ sung cho mình hai đôi găng tay vải bông nữa.
Thứ này đối với cô mà nói chính là vật tiêu hao, chỉ cần xuống đồng, đôi găng tay này sẽ không rời khỏi người cô bao giờ.
Gần giữa trưa, Kiều Trân Trân lại quay trở lại chỗ tiệm cơm quốc doanh.
Cô gọi tương thịt bò, thịt viên hấp, cơm gạo trắng. Khó có dịp tới thị trấn, nhất định phải ăn bổ sung đồ ngon mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro