Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 46
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Trân Trân vốn định chờ Hạ Cảnh Hành cùng ăn, nhưng mắt thấy đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi, vậy mà mãi vẫn còn chưa thấy bóng dáng của anh đâu.
Kiều Trân Trân chẳng bao giờ bạc đãi bản thân cả, cô trực tiếp tìm nhân viên phục vụ để xin thêm một chén lớn, để lại cho anh một phần rồi tự mình ăn trước.
Trong huyện thành, ngoại trừ công nhân viên chức trong nhà máy thì cũng không có bao nhiêu người đến ăn ở tiệm cơm quốc doanh cả.
Sau khi Kiều Trân Trân cơm nước xong, nhàn rỗi không có việc gì, liền bắt đầu tám chuyện cùng với hai cô nhân viên phục vụ cũng tầm tuổi với mình.
Cô xinh đẹp, nói chuyện cũng thú vị, nhân viên phục vụ bị cô chọc cho bật cười. Ngay cả đầu bếp phía sau cũng đi ra nói chuyện phiếm với cô, còn tặng cô một phần đậu phộng rang nữa.
Lúc Hạ Cảnh đi tới, đã là 2 giờ chiều.
Trên đường, anh đi gấp nên trán đã ướt sũng mồ hôi, dấu vết mồ hôi rất rõ ràng, như là đi làm việc nặng gì đó, vẻ mặt mệt mỏi.
Anh vốn tưởng rằng mình tới chậm, Kiều Trân Trân đoán chừng sẽ tức giận cho mà coi.
Ai ngờ cô lại giống như là không có việc gì, không chỉ để phần trước cho anh một phần thức ăn, còn chủ động bưng cái bát đó đưa ra sau bếp, nhờ người ta hỗ trợ hâm nóng cho anh.
Hạ Cảnh Hành thấy đại tiểu thư ngày thường nũng nịu mà nay lại thu xếp cơm nước cho mình như vậy, trong lòng tất nhiên là vô cùng cảm kích, hiếm khi mà không hề nói lời từ chối.
Sau khi đồ ăn được hâm nóng, nhân viên phục vụ ngày thường vẫn mắt cao hơn đầu lại còn bưng bát tới cho bọn họ.
Các cô ấy dường như khá thân thiết với Kiều Trân Trân, vừa nói vừa cười, trong khi rõ ràng là buổi sáng hai bên còn không hề quen biết nhau.
Lúc Hạ Cảnh Hành ăn cơm, Kiều Trân Trân ngồi đối diện anh, chống cằm mà nhìn anh.
Một lát sau, nhớ tới sách mình mua, cô mới lục lọi ở trong túi rồi đưa sách tới trước mặt anh: "Cái này tặng anh nè.”
Hạ Cảnh Hành nhìn thấy tên sách, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân giải thích: "Tôi đi hiệu sách thì nhìn thấy nó, có thể hữu dụng với anh đấy.”
Cô biết Hạ Cảnh Hành biết chữ, cha anh là kỹ sư, mẹ là giáo viên, hồi trước ông nội anh còn đi du học nước ngoài cơ mà. Ngay cả cô em gái Hạ Cẩn Ngôn vừa sinh ra đã bị hạ phóng, chưa từng đi học một ngày nào của anh mà cũng biết không ít chữ đâu.
Kiều Trân Trân đè giọng xuống rồi nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy qua một thời gian nữa, đội sản xuất của chúng ta kiểu gì cũng sẽ có máy kéo cho coi. Anh trở về xem sách nhiều hơn một chút, đi trước mọi người, nói không chừng cơ hội sẽ rơi xuống trên đầu anh đó.”
Kỳ thật Hạ Cảnh Hành trong lòng biết rõ, loại công việc này sẽ chẳng bao giờ có phần của anh.
Nhiều năm như vậy, anh đã sớm học được cách buông bỏ ảo tưởng, lại càng không theo đuổi cái gọi là công bằng công chính nữa rồi, nhưng Kiều Trân Trân tặng sách cho anh, hiển nhiên là đang vì anh mà suy nghĩ…
Kiều Trân Trân chẳng bao giờ bạc đãi bản thân cả, cô trực tiếp tìm nhân viên phục vụ để xin thêm một chén lớn, để lại cho anh một phần rồi tự mình ăn trước.
Trong huyện thành, ngoại trừ công nhân viên chức trong nhà máy thì cũng không có bao nhiêu người đến ăn ở tiệm cơm quốc doanh cả.
Sau khi Kiều Trân Trân cơm nước xong, nhàn rỗi không có việc gì, liền bắt đầu tám chuyện cùng với hai cô nhân viên phục vụ cũng tầm tuổi với mình.
Cô xinh đẹp, nói chuyện cũng thú vị, nhân viên phục vụ bị cô chọc cho bật cười. Ngay cả đầu bếp phía sau cũng đi ra nói chuyện phiếm với cô, còn tặng cô một phần đậu phộng rang nữa.
Lúc Hạ Cảnh đi tới, đã là 2 giờ chiều.
Trên đường, anh đi gấp nên trán đã ướt sũng mồ hôi, dấu vết mồ hôi rất rõ ràng, như là đi làm việc nặng gì đó, vẻ mặt mệt mỏi.
Anh vốn tưởng rằng mình tới chậm, Kiều Trân Trân đoán chừng sẽ tức giận cho mà coi.
Ai ngờ cô lại giống như là không có việc gì, không chỉ để phần trước cho anh một phần thức ăn, còn chủ động bưng cái bát đó đưa ra sau bếp, nhờ người ta hỗ trợ hâm nóng cho anh.
Hạ Cảnh Hành thấy đại tiểu thư ngày thường nũng nịu mà nay lại thu xếp cơm nước cho mình như vậy, trong lòng tất nhiên là vô cùng cảm kích, hiếm khi mà không hề nói lời từ chối.
Sau khi đồ ăn được hâm nóng, nhân viên phục vụ ngày thường vẫn mắt cao hơn đầu lại còn bưng bát tới cho bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các cô ấy dường như khá thân thiết với Kiều Trân Trân, vừa nói vừa cười, trong khi rõ ràng là buổi sáng hai bên còn không hề quen biết nhau.
Lúc Hạ Cảnh Hành ăn cơm, Kiều Trân Trân ngồi đối diện anh, chống cằm mà nhìn anh.
Một lát sau, nhớ tới sách mình mua, cô mới lục lọi ở trong túi rồi đưa sách tới trước mặt anh: "Cái này tặng anh nè.”
Hạ Cảnh Hành nhìn thấy tên sách, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân giải thích: "Tôi đi hiệu sách thì nhìn thấy nó, có thể hữu dụng với anh đấy.”
Cô biết Hạ Cảnh Hành biết chữ, cha anh là kỹ sư, mẹ là giáo viên, hồi trước ông nội anh còn đi du học nước ngoài cơ mà. Ngay cả cô em gái Hạ Cẩn Ngôn vừa sinh ra đã bị hạ phóng, chưa từng đi học một ngày nào của anh mà cũng biết không ít chữ đâu.
Kiều Trân Trân đè giọng xuống rồi nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy qua một thời gian nữa, đội sản xuất của chúng ta kiểu gì cũng sẽ có máy kéo cho coi. Anh trở về xem sách nhiều hơn một chút, đi trước mọi người, nói không chừng cơ hội sẽ rơi xuống trên đầu anh đó.”
Kỳ thật Hạ Cảnh Hành trong lòng biết rõ, loại công việc này sẽ chẳng bao giờ có phần của anh.
Nhiều năm như vậy, anh đã sớm học được cách buông bỏ ảo tưởng, lại càng không theo đuổi cái gọi là công bằng công chính nữa rồi, nhưng Kiều Trân Trân tặng sách cho anh, hiển nhiên là đang vì anh mà suy nghĩ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro