Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 47
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Hạ Cảnh Hành cầm lấy sách, ngón tay vô thức vuốt ve trang sách.
Anh ngước mắt, nhìn về phía sườn mặt nhu hòa xinh đẹp của Kiều Trân Trân, ánh mắt sâu xa, cũng không biết là anh đang suy nghĩ điều gì nữa.
*
Chuyện giống y như Kiều Trân Trân dự đoán, cô mới tặng sách cho người ta chưa được hai ngày, chuyện năm trước đội sản xuất Hồng Hà gửi đơn xin công xã cái máy kéo cũng đã có tin tức.
Đại đội trưởng bắt đầu ở trong đội tìm kiếm ứng cử viên cho vị trí người điều khiển máy kéo. Đợi sau khi xác định, còn phải đưa người đến công xã tham gia huấn luyện ba đến bốn tuần thì mới có thể lái máy kéo về được.
Mấy ngày nay, cửa nhà đại đội trưởng đều sắp bị đạp bể, đủ mọi thân thích dẫn theo thanh niên trẻ tuổi nhà mình tới cửa tìm chú ấy.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cái công việc béo bở này, cho dù chú ấy có chọn ai thì cũng đều sẽ khiến cho những người khác bất mãn cả thôi.
Đang lúc đại đội trưởng ở thế khó xử, mới nghĩ tới tổ trưởng của nhóm thanh niên tri thức - Chu Hà.
Hắn tốt nghiệp phổ thông, năng lực học tập cũng mạnh, chọn hắn là có thể chặn miệng của không ít người.
Đại đội trưởng không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa, gần đây lòng người trong đội đang giao động, còn truyền ra không ít tin đồn nhảm nhí.
Lúc tan làm, thừa dịp mọi người còn chưa giải tán, đại đội trưởng mới đứng ở bờ ruộng mà tuyên bố việc này.
Chú ấy vừa nói xong, sắc mặt của mấy vị cha chú trong tộc lập tức trở nên khó coi, như thể là đang oán giận chú ấy chỉ toàn hướng về người ngoài. Nhưng những người khác đều rất phục, dù sao muốn trách thì chỉ có thể trách trình độ học vấn của mình không cao bằng người ta.
Đại đội trưởng thấy không ai gây chuyện thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đám người tản đi, chú ấy mới đưa Chu Hà tới trụ sở đại đội, viết thư giới thiệu cho hắn rồi bảo hắn tám giờ sáng mai đến công xã báo danh, việc này cũng coi như đã quyết định xong xuôi.
Chu Hà đột nhiên lại có được một công việc tốt như vậy, tất nhiên là vừa mừng vừa sợ.
Lúc từ trụ sở đại đội đi ra, các đội viên ngày thường vẫn hay chạm mặt hắn cũng liên tiếp đi tới nói lời chúc mừng.
Lòng hư vinh của Chu Hà bùng nổ, không cách nào ngăn được nụ cười trên mặt, cũng vì thế mà nói nhiều hơn mọi khi.
Chờ hắn lâng lâng về tới ký túc xá thì sắc trời cũng đã tối đen, một bóng dáng quen thuộc đang ở đằng trước chờ hắn.
Kiều Ngọc Lan vừa quay người lại đã liền nhìn thấy Chu Hà.
Chị ta chậm rãi đến gần, cười đến vô cùng dịu dàng: "Em cố ý tới chúc mừng anh một tiếng." Khi đang nói chuyện, chị ta đưa đồ trên tay cho hắn, hết sức săn sóc mà nói: "Ngày mai anh phải lên huyện thành từ sớm, sợ là không kịp ăn sáng, những thứ này đều là em vừa mới về thì tranh thủ làm đấy, còn đang bốc hơi nóng nè.”
Anh ngước mắt, nhìn về phía sườn mặt nhu hòa xinh đẹp của Kiều Trân Trân, ánh mắt sâu xa, cũng không biết là anh đang suy nghĩ điều gì nữa.
*
Chuyện giống y như Kiều Trân Trân dự đoán, cô mới tặng sách cho người ta chưa được hai ngày, chuyện năm trước đội sản xuất Hồng Hà gửi đơn xin công xã cái máy kéo cũng đã có tin tức.
Đại đội trưởng bắt đầu ở trong đội tìm kiếm ứng cử viên cho vị trí người điều khiển máy kéo. Đợi sau khi xác định, còn phải đưa người đến công xã tham gia huấn luyện ba đến bốn tuần thì mới có thể lái máy kéo về được.
Mấy ngày nay, cửa nhà đại đội trưởng đều sắp bị đạp bể, đủ mọi thân thích dẫn theo thanh niên trẻ tuổi nhà mình tới cửa tìm chú ấy.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cái công việc béo bở này, cho dù chú ấy có chọn ai thì cũng đều sẽ khiến cho những người khác bất mãn cả thôi.
Đang lúc đại đội trưởng ở thế khó xử, mới nghĩ tới tổ trưởng của nhóm thanh niên tri thức - Chu Hà.
Hắn tốt nghiệp phổ thông, năng lực học tập cũng mạnh, chọn hắn là có thể chặn miệng của không ít người.
Đại đội trưởng không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa, gần đây lòng người trong đội đang giao động, còn truyền ra không ít tin đồn nhảm nhí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc tan làm, thừa dịp mọi người còn chưa giải tán, đại đội trưởng mới đứng ở bờ ruộng mà tuyên bố việc này.
Chú ấy vừa nói xong, sắc mặt của mấy vị cha chú trong tộc lập tức trở nên khó coi, như thể là đang oán giận chú ấy chỉ toàn hướng về người ngoài. Nhưng những người khác đều rất phục, dù sao muốn trách thì chỉ có thể trách trình độ học vấn của mình không cao bằng người ta.
Đại đội trưởng thấy không ai gây chuyện thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đám người tản đi, chú ấy mới đưa Chu Hà tới trụ sở đại đội, viết thư giới thiệu cho hắn rồi bảo hắn tám giờ sáng mai đến công xã báo danh, việc này cũng coi như đã quyết định xong xuôi.
Chu Hà đột nhiên lại có được một công việc tốt như vậy, tất nhiên là vừa mừng vừa sợ.
Lúc từ trụ sở đại đội đi ra, các đội viên ngày thường vẫn hay chạm mặt hắn cũng liên tiếp đi tới nói lời chúc mừng.
Lòng hư vinh của Chu Hà bùng nổ, không cách nào ngăn được nụ cười trên mặt, cũng vì thế mà nói nhiều hơn mọi khi.
Chờ hắn lâng lâng về tới ký túc xá thì sắc trời cũng đã tối đen, một bóng dáng quen thuộc đang ở đằng trước chờ hắn.
Kiều Ngọc Lan vừa quay người lại đã liền nhìn thấy Chu Hà.
Chị ta chậm rãi đến gần, cười đến vô cùng dịu dàng: "Em cố ý tới chúc mừng anh một tiếng." Khi đang nói chuyện, chị ta đưa đồ trên tay cho hắn, hết sức săn sóc mà nói: "Ngày mai anh phải lên huyện thành từ sớm, sợ là không kịp ăn sáng, những thứ này đều là em vừa mới về thì tranh thủ làm đấy, còn đang bốc hơi nóng nè.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro