Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 48
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Ngọc Lan thường xuyên tới tìm hắn, mỗi lần còn mang theo chút đồ, phần lớn là mấy cái bánh bao bột thô, bánh ngô, bánh nướng các loại.
Hắn vừa mới bắt đầu còn có chút cảm động, thời gian dài, trong lòng liền không dậy nổi chút gợn sóng.
Chu Hà nhận lấy đồ Kiều Ngọc Lan đưa, khách khí nói tiếng cảm ơn.
Kiều Ngọc Lan vừa nghe, trên mặt đã lộ vẻ mất mát.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Chu Hà đối với chị ta không còn thân thiện như xưa nữa, hai người giống như là lại lui về quan hệ bạn bè.
Chị ta cố ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa bọn họ, mới liếc mắt đưa tình mà tiến về phía trước một bước: "Có phải em tới muộn rồi không? Em vứa xong việc là đã vội vã trở về chuẩn bị những thứ này cho anh...”
Lúc này, hai người cách rất gần, từ xa nhìn lại, cũng coi như là nam tài nữ sắc.
Nhưng theo khoảng cách rút ngắn, sự chú ý của Chu Hà toàn bộ đều rơi vào khuôn mặt hơi u ám của Kiều Ngọc Lan.
Có lẽ là do sắc trời đã tối, làn da đẹp vốn luôn được người ta tán thưởng của Kiều Ngọc Lan lại đã không còn trắng nõn sáng trong như ngày xưa nữa, mơ hồ lại còn lộ ra chút bóng dầu.
Chu Hà sửng sốt, lui về phía sau một bước, xấu hổ nói: "Không tới muộn..." Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Kiều Ngọc Lan. Trong nhóm nữ thanh niên tri thức, cũng chỉ còn lại mỗi Kiều Trân Trân là chưa nói lời chúc mừng với hắn thôi.
Kiều Ngọc Lan nhận ra hành động của hắn, mới nghi hoặc quay đầu lại: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Chu Hà: "Không có gì.”
Tuy là nói vậy nhưng Chu Hà rõ ràng là vẫn thất thần.
Kiều Ngọc Lan chỉ có thể cố gắng đem đề tài hướng về tình yêu nam nữ, vừa ra vẻ thẹn thùng, vừa ôn tồn mềm mại, nhưng Chu Hà căn bản không hề tiếp lời chị ta.
Hai người khô khốc mà hàn huyên một ít chuyện vẩn vơ, rồi đề tài cũng không tiếp tục nổi nữa.
Chu Hà vội ho một tiếng, rốt cục mở cũng miệng hỏi: "Mấy ngày nay sao không thấy Kiều Trân Trân đâu cả thế?"
Mặt Kiều Ngọc Lan cứng đờ, trong khoảng thời gian này, Chu Hà luôn cố ý vô tình hỏi thăm chị ta về Kiều Trân Trân.
Chị ta đang chuẩn bị giả bộ đáng thương, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Chu Hà đã chợt sáng lên.
Chu Hà nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ở trên bờ ruộng bên cạnh, vội hô lên: "Kiều Trân Trân!”
Kiều Trân Trân nghe thấy có tiếng gọi mình, mới đứa mắt nhìn qua, vừa thấy Kiều Ngọc Lan và Chu Hà là cô đã trợn trắng mắt rồi.
Chu Hà cũng đã quen với thái độ của Kiều Trân Trân đối với hắn. Trước kia Kiều Trân Trân lấy lòng hắn, hắn thường xuyên cảm thấy phiền chán, hiện tại người ta không để ý tới hắn, hắn ngược lại – rất để tâm đến cô.
Kiều Trân Trân lười để ý tới bọn họ, làm nữ phụ, chỉ cần đụng tới nam nữ chính thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Kiều Trân Trân hất đầu, làm bộ như không nghe thấy, cũng không đi tiếp lên phía trên nữa mà tiếp tục dọc theo con đường nhỏ đi về ký túc xá.
Chu Hà lập tức đuổi theo, hô lớn: "Kiều Trân Trân, cô đừng hiểu lầm, chị họ cô chỉ tới chúc mừng tôi thôi.”
Hắn vừa mới bắt đầu còn có chút cảm động, thời gian dài, trong lòng liền không dậy nổi chút gợn sóng.
Chu Hà nhận lấy đồ Kiều Ngọc Lan đưa, khách khí nói tiếng cảm ơn.
Kiều Ngọc Lan vừa nghe, trên mặt đã lộ vẻ mất mát.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Chu Hà đối với chị ta không còn thân thiện như xưa nữa, hai người giống như là lại lui về quan hệ bạn bè.
Chị ta cố ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa bọn họ, mới liếc mắt đưa tình mà tiến về phía trước một bước: "Có phải em tới muộn rồi không? Em vứa xong việc là đã vội vã trở về chuẩn bị những thứ này cho anh...”
Lúc này, hai người cách rất gần, từ xa nhìn lại, cũng coi như là nam tài nữ sắc.
Nhưng theo khoảng cách rút ngắn, sự chú ý của Chu Hà toàn bộ đều rơi vào khuôn mặt hơi u ám của Kiều Ngọc Lan.
Có lẽ là do sắc trời đã tối, làn da đẹp vốn luôn được người ta tán thưởng của Kiều Ngọc Lan lại đã không còn trắng nõn sáng trong như ngày xưa nữa, mơ hồ lại còn lộ ra chút bóng dầu.
Chu Hà sửng sốt, lui về phía sau một bước, xấu hổ nói: "Không tới muộn..." Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Kiều Ngọc Lan. Trong nhóm nữ thanh niên tri thức, cũng chỉ còn lại mỗi Kiều Trân Trân là chưa nói lời chúc mừng với hắn thôi.
Kiều Ngọc Lan nhận ra hành động của hắn, mới nghi hoặc quay đầu lại: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Chu Hà: "Không có gì.”
Tuy là nói vậy nhưng Chu Hà rõ ràng là vẫn thất thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Ngọc Lan chỉ có thể cố gắng đem đề tài hướng về tình yêu nam nữ, vừa ra vẻ thẹn thùng, vừa ôn tồn mềm mại, nhưng Chu Hà căn bản không hề tiếp lời chị ta.
Hai người khô khốc mà hàn huyên một ít chuyện vẩn vơ, rồi đề tài cũng không tiếp tục nổi nữa.
Chu Hà vội ho một tiếng, rốt cục mở cũng miệng hỏi: "Mấy ngày nay sao không thấy Kiều Trân Trân đâu cả thế?"
Mặt Kiều Ngọc Lan cứng đờ, trong khoảng thời gian này, Chu Hà luôn cố ý vô tình hỏi thăm chị ta về Kiều Trân Trân.
Chị ta đang chuẩn bị giả bộ đáng thương, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Chu Hà đã chợt sáng lên.
Chu Hà nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ở trên bờ ruộng bên cạnh, vội hô lên: "Kiều Trân Trân!”
Kiều Trân Trân nghe thấy có tiếng gọi mình, mới đứa mắt nhìn qua, vừa thấy Kiều Ngọc Lan và Chu Hà là cô đã trợn trắng mắt rồi.
Chu Hà cũng đã quen với thái độ của Kiều Trân Trân đối với hắn. Trước kia Kiều Trân Trân lấy lòng hắn, hắn thường xuyên cảm thấy phiền chán, hiện tại người ta không để ý tới hắn, hắn ngược lại – rất để tâm đến cô.
Kiều Trân Trân lười để ý tới bọn họ, làm nữ phụ, chỉ cần đụng tới nam nữ chính thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Kiều Trân Trân hất đầu, làm bộ như không nghe thấy, cũng không đi tiếp lên phía trên nữa mà tiếp tục dọc theo con đường nhỏ đi về ký túc xá.
Chu Hà lập tức đuổi theo, hô lớn: "Kiều Trân Trân, cô đừng hiểu lầm, chị họ cô chỉ tới chúc mừng tôi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro