Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 49
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Ngọc Lan nghe được Chu Hà muốn phủi sạch quan hệ với chị ta như vậy, thiếu chút nữa đã cắn nát một cái răng luôn rồi. Nhưng thấy Chu Hà đã đi theo sau lưng người ta rồi, chị ta cũng không thể không đi theo được. Chị ta tuyệt đối sẽ không thể cho hai người này có bất cứ cơ hội nào để nối lại tình cũ đâu.
Chúc mừng?
Kiều Trân Trân nghe đến đây, rốt cục mới chịu đứng lại. Cô xoay người lại, nhìn hai người đang chật vật đi qua con đường hẹp quanh co.
Cô nhíu mày, hỏi: "Chúc mừng cái gì cơ?”
Chu Hà thấy cô còn chưa biết chuyện này, mới ra vẻ đắc ý: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến công xã tham gia huấn luyện người điều khiển máy kéo."
“Anh á?" Kiều Trân Trân mới từ mảnh đất trồng rau trở về, thật đúng là không biết gì về chuyện này cả.
Chu Hà tự hào gật gật đầu: "Đại đội trưởng chọn tôi, cũng đã viết thư giới thiệu cho tôi rồi.”
Kiều Trân Trân nhìn lướt qua toàn thân trên dưới của Chu Hà một lần, giọng điệu có chút khó hiểu: "Trong đội nhiều người trẻ tuổi như vậy, lại chọn anh?"
Ánh mắt của đại đội trưởng cũng quá kém rồi đó. Cho dù là không chọn Hạ Cảnh Hành thì trong đội vẫn có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi cơ mà, ai mà không mạnh hơn Chu Hà cơ chứ?
Trong giọng điệu hay lời nói của Kiều Trân Trân đều tràn ngập ý tứ ghét bỏ.
Khiến Chu Hà nghe mà nghẹn lòng.
Kiều Ngọc Lan đi theo đằng sau, tất nhiên là muốn ra mặt bảo vệ Chu Hà: "Trân Trân, Chu Hà là bạn cùng lớp của hai chúng ta, thành tích học tập của anh ấy vẫn luôn rất tốt, cơ hội này cho anh ấy là danh xứng với thực.”
Kiều Trân Trân khẽ "chậc" một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Dù sao thì tôi cũng không phục.”
Nói xong, cô nhấc chân mà bỏ đi luôn.
Chu Hà bị người ta làm cho mất mặt một cách thẳng thừng như vậy, sắc mặt tất nhiên là không đẹp nổi.
Hắn vốn rất đắc chí, nhưng bắt gặp thái độ hoàn toàn bất đồng với những người khác của Kiều Trân Trân như vậy, khiến hắn có một sự chênh lệch tâm lý không thể nói là không lớn được.
Đã vậy, Kiều Ngọc Lan lại còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, giả vờ an ủi: "Anh đừng để trong lòng, con bé chính là vậy đấy, ỷ vào gia thế tốt nên mới có thể coi thường người khác như vậy."
Chu Hà nghe thể, lại càng tức giận: "Kiều Trân Trân, sau này cô sẽ hối hận!”
Kiều Trân Trân đã đi xa, nghe đến đây, vẫn không quên trả lời một câu: "Tôi có gì phải hối hận cơ chứ? Để tôi xem anh rốt cuộc có thể đắc ý được bao lâu!”
Kiều Ngọc Lan thấy hai người đều không vui mà ai đi đường nấy như vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm, đang chuẩn bị tiếp tục mách lẻo thì đã nghe thấy Chu Hà hung tợn nói: "Tôi nhất định sẽ chứng minh năng lực của mình, vẻ vang mà mở máy kéo trở về đây cho cô xem.”
Lúc nói chuyện, Chu Hà dùng một loại ánh mắt ‘nhất định phải có được’ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Trân Trân.
Kiều Ngọc Lan đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.
*
Cơn giận của Chu Hà cứ như thể nghẹn lại trong ngực, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã xuất phát đi huyện thành rồi.
Đi tham gia khóa huấn luyện của công xã như thế này, trong đội không có trợ cấp gì, mà bên chỗ công xã cũng lại càng không cung cấp chỗ ở, chỉ bao một bữa cơm trưa, cho nên mỗi buổi chiều hắn vẫn phải trở về nơi ở của mình.
Chúc mừng?
Kiều Trân Trân nghe đến đây, rốt cục mới chịu đứng lại. Cô xoay người lại, nhìn hai người đang chật vật đi qua con đường hẹp quanh co.
Cô nhíu mày, hỏi: "Chúc mừng cái gì cơ?”
Chu Hà thấy cô còn chưa biết chuyện này, mới ra vẻ đắc ý: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến công xã tham gia huấn luyện người điều khiển máy kéo."
“Anh á?" Kiều Trân Trân mới từ mảnh đất trồng rau trở về, thật đúng là không biết gì về chuyện này cả.
Chu Hà tự hào gật gật đầu: "Đại đội trưởng chọn tôi, cũng đã viết thư giới thiệu cho tôi rồi.”
Kiều Trân Trân nhìn lướt qua toàn thân trên dưới của Chu Hà một lần, giọng điệu có chút khó hiểu: "Trong đội nhiều người trẻ tuổi như vậy, lại chọn anh?"
Ánh mắt của đại đội trưởng cũng quá kém rồi đó. Cho dù là không chọn Hạ Cảnh Hành thì trong đội vẫn có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi cơ mà, ai mà không mạnh hơn Chu Hà cơ chứ?
Trong giọng điệu hay lời nói của Kiều Trân Trân đều tràn ngập ý tứ ghét bỏ.
Khiến Chu Hà nghe mà nghẹn lòng.
Kiều Ngọc Lan đi theo đằng sau, tất nhiên là muốn ra mặt bảo vệ Chu Hà: "Trân Trân, Chu Hà là bạn cùng lớp của hai chúng ta, thành tích học tập của anh ấy vẫn luôn rất tốt, cơ hội này cho anh ấy là danh xứng với thực.”
Kiều Trân Trân khẽ "chậc" một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Dù sao thì tôi cũng không phục.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cô nhấc chân mà bỏ đi luôn.
Chu Hà bị người ta làm cho mất mặt một cách thẳng thừng như vậy, sắc mặt tất nhiên là không đẹp nổi.
Hắn vốn rất đắc chí, nhưng bắt gặp thái độ hoàn toàn bất đồng với những người khác của Kiều Trân Trân như vậy, khiến hắn có một sự chênh lệch tâm lý không thể nói là không lớn được.
Đã vậy, Kiều Ngọc Lan lại còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, giả vờ an ủi: "Anh đừng để trong lòng, con bé chính là vậy đấy, ỷ vào gia thế tốt nên mới có thể coi thường người khác như vậy."
Chu Hà nghe thể, lại càng tức giận: "Kiều Trân Trân, sau này cô sẽ hối hận!”
Kiều Trân Trân đã đi xa, nghe đến đây, vẫn không quên trả lời một câu: "Tôi có gì phải hối hận cơ chứ? Để tôi xem anh rốt cuộc có thể đắc ý được bao lâu!”
Kiều Ngọc Lan thấy hai người đều không vui mà ai đi đường nấy như vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm, đang chuẩn bị tiếp tục mách lẻo thì đã nghe thấy Chu Hà hung tợn nói: "Tôi nhất định sẽ chứng minh năng lực của mình, vẻ vang mà mở máy kéo trở về đây cho cô xem.”
Lúc nói chuyện, Chu Hà dùng một loại ánh mắt ‘nhất định phải có được’ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Trân Trân.
Kiều Ngọc Lan đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.
*
Cơn giận của Chu Hà cứ như thể nghẹn lại trong ngực, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã xuất phát đi huyện thành rồi.
Đi tham gia khóa huấn luyện của công xã như thế này, trong đội không có trợ cấp gì, mà bên chỗ công xã cũng lại càng không cung cấp chỗ ở, chỉ bao một bữa cơm trưa, cho nên mỗi buổi chiều hắn vẫn phải trở về nơi ở của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro